Giang cầm tuột tay làm rơi lọ axit xuống đắt, phóng viên ở xung quanh liền né ra xa.
Giang cầm ôm mặt gào thét thống khổ trên mặt đất.
“Đau quá, mặt tôi! Mặt của tôi!”
“Đau quá!”
Cô ta điên cuồng gào thét nhưng không một ai đến giúp.
Tất cả mọi người đã được chứng kiến cảnh Giang đại tiểu thư lál xe hành hung, dùng chân giẫm người khác, dùng thân phận chèn ép người khác, cho nên hiện tại khi nhìn thấy cảnh Giang cầm tự ăn trái đắng như vậy thì chỉ thấy vô cùng sảng khoái.
Lúc này, xe cấp cứu và xe cảnh sát đồng thời đuổi đến.
Nhưng Giang cầm là bị còng tay đưa lên xe cảnh sát, còn Mộ An An thì dưới sự nâng đỡ của người xung quanh đưa lên xe cấp cứu với trạng thái ngất xĩu.
Mộ An An ngất đi không phải là diễn.
Trong lúc Giang cầm và phóng viên giằng co gào thét, thì cơn đau trên cơ thể Mộ An An đột nhiên tập kích đến, nhất là vết thương ở chân phải.
Vừa nãy, khi giằng co với Giang cầm, cô còn cầm cự nổi, nhưng lúc này cảm giác choáng váng chỏng mặt lại xông lên hết.
Khi được đưa lên xe cấp cứu thì cô vẫn còn chút ý thức.
Nhưng lúc xe cấp cứu chạy đi thì cô thật sự đã ngất đi….
Tập đoàn quốc tế ZY, phòng làm việc chủ tịch.
Tông Chính Ngự vừa xử lý xong đống chuyện chồng chất ở trong phòng.
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường.
Đã năm giờ chiều.
Tính ra anh nên về ăn cơm cùng bé con rồi.
Anh sắp xếp lại văn kiện, đứng lên lấy áo vest được vắt bên cạnh mặc lên.
Lúc này, cửa phòng chủ tịch liền vang lên tiếng gõ cửa.
Rất dồn dập.
La Sâm đẩy cửa bước vào, bước chân gấp gáp quên cả việc phải gõ cửa, đi đến trước mặt Thất gia.
“Thất gia, xảy ra chuyện rồi.”
Nói xong, La Sâm đưa iPad đến cho Tông Chính Ngự.
Bên trong là một đoạn video.
Giang cầm lái xe tông vào Mộ An An, sau đó dùng chân điên cuồng dẫm lên cô.
Khi Thất gia nhìn đoạn phim đó, tay anh bóp chặt chiếc iPad: “Chuyện gì?”
La Sâm cảm nhận được sát khí của Thất gia, hắn liêgn cúi đầu báo cáo: “Tôi vừa liên lạc với bên phía Ngự Viên Loan, tiểu thư, tiểu thư nhân lúc ngài rời đi được nửa tiếng, thì cho người làm uống một ly nước có thuốc an thần, sau đó để người làm ngủ trên giường mình, bản thân thì giả làm người làm rồi ngồi lên xe tải giao hàng rời đi.”
Lúc La Sâm báo cáo những chuyện này, trán hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Nhất là khi bên tai hắn vang lên tiếng iPad bị bóp nứt rạn, hắn liền cảm thấy được sự khủng bố mà trước giờ chưa từng có.
“Bây giờ con bé đang ở đâu?”
Giọng nói người đàn ông đè thấp đến cực điểm.
Âm u, nguy hiểm.
“Bệnh viện trực thuộc!”