Cùng lúc đó ba người trong phòng đều đồng loạt xoay người nhìn ra phía cửa, bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt.
Ở chỗ cửa phòng, một người đàn ông toàn thân tây trang đen đang đứng, mặc dù không thắt cà vạt nhưng khí thế trên người lại rất lạnh lẽo, mang theo một loại cảm giác sắc bén.
Giữa hai hàng mày mang khí tức lạnh thấu xương, con ngươi sắc bén, khí thế mạnh mẽ.
Từ lúc anh đạp cửa phòng bệnh thì bầu không khí trong phòng liền thay đổi.
Đặt anh làm tâm điểm.
Tim Mộ An An lập tức căng thẳng.
Người đàn ông bước vào, tầm mắt quét về phía Quách Nguyệt Hoa, giọng nói lạnh đến cực điểm: “Nói tôi nghe, công chúa nhỏ của Tông Chính Ngự tôi cần phải đưa ra điều kiện gì với mấy người?”
Lời này đã dọa cho Quách Nguyệt Hoa sợ tới mức phải lùi ra sau vài bước.
Tông Chính Ngự một ánh mắt cũng không thèm cho thêm Quách Nguyệt Hoa, anh đem tầm mắt dời lên người Mộ An An.
Anh vươn tay cầm cái chân đang treo lơ lửng của cô xuống.
“Không nói tới việc bây giờ con bé bị gãy chân, cho dù cơ thể con bé có một vết thương thì các người đều phải trả lại cho tôi.”
Giọng nói Tông Chính Ngự không nặng, cũng không lớn.
Nhưng mỗi chữ khi nói ra đều khiến Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đều phải biến sắc.
Mà lúc này Tông Chính Ngự đang gỡ chăn trên người Mộ An An xu, ôm cô từ trên giường lên, khóe miệng nhếch lên khinh bỉ nói: “Bàn điều kiện với con bé? Các người là cái rắm gì?”
Thất gia nói xong, khom lưng ôm Mộ An An
lên, trực tiếp đi thẳng ra cửa.
Mộ An An vẫn một mực nhìn chằm chằm Thất gia.
Lúc đi đến cửa, Mộ An An đột nhiên nắm chặt vai Tông Chính Ngự, xoay đầu nhìn Giang Trấn còn đang kinh ngạc nói một câu: “Ba à, ba thật để tâm Giang cầm nha, con không là gì cả…”
Mộ An An nói câu này, Giang Trấn vốn đang trong trạng thái kinh ngạc lập tức trừng to mắt.
Mà Thất gia thì không hề muốn ở lại lâu, anh thẳng thừng rời đi.
Lúc đi đến hành lang bệnh viện, anh cúi đầu nhìn bé con trong lòng mình.
Anh lạnh giọng nói một câu: “Bé con, không tồi nha, trước khi rời đi còn bình tĩnh diễn một hồi kịch.”
Lời này hoàn toàn là nhạo báng những gì Mộ An An vừa nói với Giang Trấn.
Mộ An An cáng thẳng nhìn Thất gla.
Nhưng lúc này Thất gia đã thu lại ánh mắt, ôm cô rời khỏi bệnh viện.
Khu nằm bệnh của bệnh viện có hành lang rất dài, không có người nhiều, mà còn trống nữa, lúc này chỉ có tiếng giày da của Thất gia dẫm lên gạch men sứ phát ra.
Mỗi một bước đi đều khiến Mộ An An căng thẳng thêm một phần.
Cùng lúc đó.
Trong phòng bệnh của Mộ An An.
Mặc dù Mộ An An đã rời đi, nhưng câu nói để lại trước khi rời đi, lại như một tiếng sét kinh hoàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!