Giang Trấn đang lắng nghe Mộ An An nói tới việc không ai có thể đi so đo với người cha của một đứa con gái bị bệnh tâm thần, công ty cũng sẽ không có ai dám nói gì thêm!
Khi Mộ An An nói câu nói này, trong nháy mắt liền khiến cho Giang Trần thấy được tia hi vọng.
Giang cầm đối với ông ta mà nói, ngoại trừ phiền phức ra, cũng không có tác dụng gì.
Giang Trấn nói: “Biện pháp này không phải không được.”
Quách Nguyệt Hoa trực tiếp trừng mắt hướng về phía Giang Trấn: “ông nói cái gì, con gái của tôi làm sao có thể thừa nhận là bị bệnh tâm thần được! Tuyệt đối không được!”
Quách Nguyệt Hoa thái độ nhất khoác mạnh mẽ.
Giang Trấn những năm này ở bên ngoài, Quách Nguyệt Hoa đều rất giữ mặt mũi, nhưng ở trong nhà, vẫn luôn là Quách Nguyệt Hoa một mình ra quyết định.
Chuyện gì Quách Nguyệt Hoa đã ra quyết định, Giang Trấn đều không dám phản bác, cũng không thể phản bác.
Nhưng hôm nay thì không như vậy.
ông ta có đứa con gái.
Đứa con gái này không chỉ có chỗ dựa vững chắc là Ngự Viên Loan, hơn nữa còn là một đứa con rất dễ dàng sai bảo nghe lời.
Có thể dùng tốt, cho nên bây giờ thân phận địa vị của ông ta đương nhiên hoàn toàn khác.
Giang Trấn nói: “Nếu như không thừa nhận chuyện này, như vậy còn có biện pháp nào tốt hơn để Giang cầm thoát thân sao? Bà thật sự muốn nhìn thấy tiểu cầm bị kết tội, sau đó tôi bị mất chức tổng giám đốc thì mới cam tâm
sao?”
“Làm sao ông có thể bị từ chức được chứ!” – Quách Nguyệt Hoa không thèm quan tâm tới Mộ An An còn đang ở đây, lời nói còn rất chắc chắn: “ông quên là chúng ta còn có Thất gia chống lưng sao, chỉ cần ông không nói, thì sẽ không có ai dám động đến chức vụ này, ông lo lắng cái gì chứ!
Giang Trấn không ngờ rằng Quách Nguyệt Hoa vậy mà lại dám nói chuyện này ra trước mặt Mộ An An.
Trong lòng có chút hoảng sợ liếc
sang hướng Mộ An An nhìn.
Mộ An An cũng thừa biết, ý Quách Nguyệt Hoa nói là gì.
Thất gia giải thích rằng, những năm qua người ở sau lưng giúp Giang gia, là người khác giả mạo Thất gia.
Điều cần làm bây giờ, đó là lập kế hoạch.
Mộ An An muốn tham gia cùng Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa, ngoài ra cũng muốn biết, người đứng đằng sau rốt cuộc là ai!
Giang Thành là địa bàn của Thất gia, thế nhưng đối phương lại có thể ở Giang Thành lấy danh nghĩa của Thất gia trong nhiều năm như vậy!
Thân phận tất nhiên là không đơn giản.
Cô nhất định phải tìm cho ra!
Trong lòng cô suy nghĩ mãnh liệt
như vậy, nhưng bên ngoài Mộ An An vẫn phải cố tỏ ra như không biết chuyện gì.
Giang Trấn nhìn xung quanh, nhưng thấy Mộ An An không có biểu cảm gì, nên lúc này mới nhẹ giọng nói với Quách Nguyệt Hoa: “Bà nói chuyện phải chú ý một chút.”
Quách Nguyệt Hoa nhăn mặt, trừng mắt nhìn Giang Trấn.
Giang Trấn nói: “Dù sao, điều quan trọng nhất bây giờ là, đưa Tiểu Cầm ra ngoài, tôi không thể nhìn Tiểu cầm bị tống vào tù
được, cả bà cũng vậy, đúng không!
Quách Nguyệt Hoa trầm mặt không nói gì.
Mộ An An nói: “Mặc dù bệnh tâm thần có rất ít người khỏi hẳn, nhưng trước tiên có thể để chị ấy ngụy trang bị bệnh đến ở tại bệnh viện tâm thần Lam Thiên, mặc dù nói là đi trị liệu, nhưng thật ra lại là đi ra nước ngoài.”
Một hoặc hai năm sau, chị ấy lại lần nữa trờ về, có thể khẳng định đã khỏi bệnh, thậm chí có thể trực tiếp đi kiểm tra.
Trí nhớ của con người có hạn, một hai năm căn bản người ta không chắc đã nhớ rõ, cũng không ai biết được đoạn báo này nói gì.”
Mộ An An rất bình tĩnh nói ra từng câu, sắp xếp rõ ràng, thoả đáng.