Có chuyên tâm sự rồi, sẽ vì bí mật của bản thân mà làm ra những hành động che đậy.
Mộ An An vốn đang uống nước, nhưng cũng cảm nhận rõ ràng được ánh nhìn chăm chú của người đàn ông đối diện.
Cô chầm chậm di chuyển tầm mắt lên Tông Chính Ngự đang ngồi trên ghế dựa.
“Uống đi.”
Đáp xong, Mộ An An lập tức dời
ánh mắt đi, cúi đầu âm thầm uống nước.
Ánh mắt nhìn chằm chằm của Thất gia vẫn chưa thu lại.
Cái ánh mắt đó, Mộ An An chẳng hiểu là có ý gì.
Nhìn ra được cô nói dối, hay là sao?
Mộ An An không hề biết, chỉ là hơi bất an, cũng hơi ngại ngùng, cho nên cứ thế mà uống hết trà táo đỏ kỷ tử mà đó giờ cô không hề thích uống.
Lúc xe chạy đến Ngự Viên Loan, chiếc bình trong tay Mộ An An cũng thấy đáy rồi.
Tông Chính Ngự tiện tay lấy đi bình giữ nhiệt.
Khi xuống xe, liền xoay người ôm Mộ An An từ trên xe xuống.
Anh ôm thẳng người ta lên phòng.
Mộ An An vừa nằm xuống liền lẩm lẩm một câu: “Thất gia, cháu sắp xếp cho người bạn kia ở biệt thự sau khu phía đông được không ạ?”