Khu đông phía sau là vị trí gần cửa Ngự Viên Loan nhất.
So với cổng lớn náo nhiệt nghiêm ngặt của Ngự Viên Loan, thì vị trí ở cửa sau có vẻ hoang vu hơn, trừ những bào vệ tuần tra và người làm thì thông thường rất ít người đến gần.
Mộ An An lo tiểu Cửu không thoải mái, để cô bé ở biệt thự nhò đó, ngoại trừ người làm thu dọn hằng ngày ra thi không ai có thể quấy rầy được con bé.
Tông Chính Ngự nghe xong, tay
khẽ gãi lên mũi Mộ An An: “Nói
bao nhiêu lần rồi, nhà cháu thì cháu tự làm chủ.”
“Cũng là nhà chú mà, chúng ta cùng nhau làm chủ.”
Mộ An An cười lên.
“Nghỉ ngơi thật tốt.”
Tông Chính Ngự kéo chăn cho Mộ An An.
Mộ An An gật đầu.
Tông Chính Ngự không nói gì nhiều, nhìn bé con nhắm mắt mới xoay người rời khỏi phòng.
Mà lúc cửa phòng chầm chậm đóng lại, Mộ An An mở mắt.
Cô hơi mím môi, nghĩ đến ánh mắt khi nãy của Thất gia trên xe, cô luôn cảm thấy hơi hoảng.
Có phải Thất gia phát hiện cái gì rồi không?
Hay là có phải bản thân lộ tẩy rồi không, hay là sao?
Nhưng mà Mộ An An lại cảm thấy giống như chính mình đã nghĩ nhiều rồi?
Thật ra Thất gia không hề nghĩ
gì-
Chì là trong lòng mình tạm thời có bí mật, vì chột dạ nên mới thần hồn điên đảo.
Một ánh mắt, một câu nói cô đều cảm thấy lộ tẩy.
Mộ An An lắc lắc đầu, cô không muốn bản thân đờ ra như thế, sau đó nghĩ nhiều, rồi càng nghĩ càng loạn.
Cho nên Mộ An An mới không để bản thân mình rảnh rỗi.
Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho
tiểu Cửu hỏi xem có thể gọi điện không.
Tin nhắn vừa gửi qua thì tiểu Cửu gọi đến.
Mộ An An bắt máy nói: “Tiểu Cửu, tôi đã bàn ổn rồi, em cứ đến ở chỗ tôi, tôi sắp xếp xong rồi.”
Lời Mộ An An nói đơn giản dứt khoát.
Nhưng khi đối với người đơn giản dứt khoát như tiểu Cửu lúc này lại hơi do dự, “Tôi cứ thế sang ở thì có ổn không nhỉ, người đàn ông kia của chị.sẽ có ý kiến gì
chứ?”
“Hửm?”
“Tôi sợ chị vì tôi rồi xảy ra mâu thuẫn với người đàn ông đó, dù sao chị cũng dựa vào người đàn ông đó nuôi…”
Những lời sau tiểu Cửu càng nói càng nhỏ, rõ ràng là chuyện này quá ngượng ngùng không biết nói sao.
Nhưng Mộ An An lại hơi hiểu được ý của tiểu Cửu.
Cô cũng hiểu, người đàn ông
nuôi cô và cô bị đàn ông nuôi mà trước đó tiểu Cửu nghe được có chút không giống nhau.
Ngược lại Mộ An An nổi lên vài phần vui đùa, “Nghe nói như thế là em đã biết tôi như thế nào, em không khinh bỉ tôi sao? Hoặc là xem thường tôi gì đó?”
Em thấy trên internet có một câu , Tiều Cửu Cửu đột nhiên trịnh trọng nóiem không biết gì , nên sẽ không bình luận.”
Mộ An An không nói gì.
Tiểu Cửu nói:” Em không biết
gia đình chị thế nào , hoàn cảnh ra sao . Nhưng chị cho em cảm giác rất an toàn , đi cùng với chị rất thoải mái. Còn việc trốn khỏi nhà , thật ra em có thể đi đến bất kì chỗ nào , nhưng nghe được tin chị đang ờ Giang Thành , cho nên muốn tới đây tìm chị.”
” Em muốn hiểu rõ về chị hơn , là một người bạn thân của chị, em rất thích chị.”
Những lời nói thẳng thắn lại chân thành này của tiểu Cửu Cửu , đã làm cho Mộ An An cảm giác rất ấm áp.
Cảm giác rất khác.