“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?” Giang Cầm chỉ vào mình: “Mẹ không chỉ muốn con thừa nhận mình bị bệnh tâm thần, còn muốn con phải xin lỗi con tiện nhân kia?”
Lời nói khoa trương, cô liên tục lắc đầu.
Liên tục kháng cự.
Quách Nguyệt Hoa cố gắng giải thích: “Tiều cầm, đây chỉ là tạm thời, tin mẹ, chỉ là tạm thời khuất nhục mà thôi.”
“Không! Giang cầm kháng cự, mẹ không phải đã nói, con là cao quý nhất, con là đại tiểu thư Giang gia, tại sao lại muốn con thừa nhận, con khong phải người nhà Giang gia, con không muốn! Con là đại tiểu thư duy nhất ở Giang gia, danh chính ngôn
thuận, con không muốn!”
“Nếu con không nhịn được mà đồng ý làm theo, thì con muốn ngồi tù sao!”
Quách Nguyệt Hoa nói một câu, Giang cấm liền trần mặt xuống không còn kháng cự.
Nghĩ đến mấy ngày nay thống khổ, Giang cầm cả người run rẩy.
Cô không chịu nổi.
Quách Nguyệt Hoa tiếp tục trấn an: “Tiểu cầm, đây chỉ là kế tạm
thời, ta sẽ không để cho con phải đi tới bệnh viện tâm thần, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho con đi nước ngoài. Giống anh con, qua một thời thời gian sau có thể trở về, đến lúc đó con vẫn như trước là đại tểu thư của Giang gia.”
Quách nguyệt Hoa nói, tiến lên một bước kéo Giang cầm đứng dậy, giọng nói nhò nhẹ: “Tiểu Cầm, con có còn nhớ chuyện của Vương gia mà mẹ nói vô số lần không, con quên rồi sao? Chịu nhục, chỉ là để cho đối phương một đòn mạng. Tiểu cầm, con sẽ giống như anh hai vậy, rời đi chỉ
là tạm thời, đi rồivsau đó có thể trờ về.”
“Còn nữa, ngày mai tại họp báo
mẹ….mẹ, đều đã sắp xếp xong
xuôi, ngày mai ở buổi họp báo, con sẽ nhìn xem Mộ An An chết như thế nào.”
Giang cầm một hồi lâu mới cứng ngắc hỏi một câu: “Mẹ nói thật sao?”
“Sao lúc nãy nói chuyện mẹ không nói có tính toán?” – Quách Nguyệt Hoa nhẹ nhàng ôm Giang Cầm vào lồng ngực: “Khi còn bé con hỏi ta, lúc nào có thể đường
đường chính chính trở thành về, mẹ có phải là đã nói với con là sẽ rất nhanh, về sau con liền có thể trở thành đại tiểu thư Giang gia?”
“Tin tưởng mẹ, năm đó là Mộ Thanh, bây giờ là Mộ An An đều không ai có thể ngăn cản mẹ con chúng ta giàu có, mẹ tiếp theo sẽ diệt trừ bọn chúng, con yên tâm đi.”
Giang cầm gật gật đầu, trốn ở trong lồng ngực Quách Nguyệt Hoa để an ủi.
Cách mấy giây sau lại nhịn không được mà hỏi: “Vậy ba..”
Từ khi Giang cầm xảy ra chuyện, Quách Nguyêt Hoa đã vận dụng hết các mối quan hệ để gặp Giang cầm, nhưng chỉ có Giang Trấn thì chưa tới bao giờ.
Quách Nguyệt Hoa đang nghe Giang cầm nói, cười lạnh một tiếng: “Ba của con à, hiện tại trong lòng chỉ có cái đứa ở Ngự Viên Loan là con gái ruột.”
Lời vừa nói ra, biểu cảm của Giang cầm đơ người, trong mắt có hoảng sợ.
Quách Nguyệt Hoa an ủi: “Con cứ yên tâm, Mộ An An có như thế nào đi nữa, ba của con cũng không có khả năng vứt bỏ mẹ con chúng ta đâu, không có ta, ba của con cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.”
“Huống chi..”
Quách Nguyệt Hoa cười lạnh một tiếng: “Nếu ông ta dám có ý định phản bội mẹ, thì sự việc của năm đó ta sẽ nói ra để ông ta không còn gì nữa!”
Giang cầm lúc đầu rất bất an, nhưng khi nhìn lấy mẹ cô nói vậy
liền cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
Cảm giác chỉ cần nơi nào có mẹ cô, cô chắc chắn sẽ giàu có, cao quý, liền sẽ một mực tại.
Vào một đêm, ở Ngự Viên Loan.
Ban đêm vừa xuống một trận mưa lớn, ở Giang Thành nóng như thiêu đốt, một hồi sau nhiệt độ mới dần hạ xuống.
Ổ’ Giang Thành này thời tiết thay đổi đột ngột từ trước đến nay là
một chuyện bình thường.