Một câu nhàn nhạt nhẹ nhẹ của Mộ An An vang lên, đến những phóng viên đang nói đỡ Giang Cầm cũng khựng lại.
Lái xe tông người có thể là bệnh tâm thần.
Nhưng thiết lập cả một trận công kích trên mạng, sao có thể là bệnh tâm thần?
Hơn nữa vụ công kích trên mạng, Giang cầm là tính kế cả một đám, lợi dụng người vô tội, cái
não này còn tốt chán, cản bản không giống dáng vẻ của một người có bệnh tâm thần.
Ngay lập tức, ánh mắt của những phóng viên này hơi biến đổi.
Quách Nguyệt Hoa cúi đầu, vốn dĩ lúc mấy tay phóng viên nói hộ Giang cầm, trên mặt bà hơi lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm.
Nhưng một câu này của Mộ An An, lại biến chuyện kéo thành đối ngược với Giang cầm.
Quách Nguyệt Hoa siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi.
Mấy giây sau thì buông lỏng.
Bà lấy điện thoại ra từ trong túi áo, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại dường như gọi được khoảng 5 giây, ngoài cửa đại sảnh khách sạn truyền đến tiếng hét của một người đàn ông: “Tôi sẽ không tha thứ cho Giang cầm đại tiểu thư!”
Lúc này mà một âm thanh cao vút đột ngột vang lên, ngay lập tức kéo đi sự chú ý của người trên hiện trường.
Tất cả mọi người nhìn ra phía
cửa.
Liền nhìn thấy một người đàn ông mặc quần bò, áo thun và áo khoác đen.
Nhìn khoảng ba mươi tuổi gì đó, tướng mạo cũng tạm, thân hình tráng sĩ.
Người đàn ông đi từ đại sảnh vào, nhìn về phía Mộ An An, trực tiếp nói: “Tôi tuyệt đối không đồng ý để Mộ An An tha thứ cho Giang cầm! Mặc dù tôi chỉ là một người bạn tình của Mộ An An, nhưng Mộ An An là một người lương thiện, dựa vào đâu mà
phải chịu bạo lực mạng, lúc ở trận lửa trong Giang Đô Hội tôi là ngưò’i ờ cùng cô ấy.
Cô ta là vì cứu Giang cầm mới bị nhốt trong đó, một sự tồn tại tốt đẹp lương thiện như thế, dựa vào đâu mà phải tha thứ cho mọi hành động của Giang cầm, tôi tuyệt đối không chấp nhận! Tôi và cô ấy mặc dù chỉ hẹn qua hai ba lần, mặc dù cô ấy có rất nhiều mối, nhưng tôi quyết định rồi tôi nhất định sẽ bảo vệ một cô gái tốt đẹp như thế!”
Người đàn ông nói rất thâm tình, ánh mắt nhìn Mộ An An giống
như hận không được xông đến quỳ rạp dưới người Mộ An An, sùng bái cô.
Nhưng mà mặc dù người đàn ông nói rất khảng khái, nhưng lượng thông tin nói ra rất lớn.
Bạn tình, hẹn qua vài lần, nhiều mối, Giang Đô Hội!
Cái báo cáo kèm theo lượng thông tin vô cùng lớn.
Lúc người đàn ông này xuất hiện, nụ cười đạt được mục đích của Quách Nguyệt Hoa ngày càng đậm.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn công chúng thì đổi sắc mặt.
Quách Nguyệt Hoa lập tức vỗ bàn đứng dậy, hét về người đàn ông: “Anh đang nói nhăng cuội gì vậy, cút ra ngoài cho tôi, chỗ này không phải nơi của anh, bảo vệ đâu bảo vệ đuổi ra cho tôi!”
Quách Nguyệt Hoa kích động hét lên, hành động gấp gáp đuổi người đàn ông đi, ngược lại giống như giấu đầu hở đuôi, giống như đang cố ý giấu bí mật gì không thể cho người khác biết được vậy!
Hành vi ấy của Quách Nguyệt Hoa lập tức nhận được sự phản đối của giới truyền thông.
“Đi cái gì, chuyện này còn phải nói cho rõ.”
“Cái gì gọi là mối quan hệ thân cận, cái gì nhiều bạn tình, mấy thứ này cần nói rõ ràng chứ nhỉ? Dù sao người ta cũng là thân phận công chúa nhỏ, thời gian trước không cần nói cũng hiểu, đời tư của công chúa nhỏ đều bị trù tính hết.”
“Nói như vậy giống như là có rất nhiều chuyện, thật ra đều không
có lời giải thích?”
Âm thanh của đoàn người bắt đầu biến đổi, tất cả đều nhìn về phía Mộ An An với ánh mắt sâu xa.
Mà cái người được xem là bạn tình kia tiếp tục dùng lời chính nghĩa chỉ Quách Nguyệt Hoa nói: “Tôi thật sự rất thích An An, cô ấy quá gợi cảm quá ngoan ngoãn, đặc biệt là lúc ôm tôi khóc khi đó tôi cảm thấy rất không nỡ.
Nhưng các người lại tổn thương cô ấy như thế, tôi không thể nhịn được!”
Người đàn ông này trông thì căm phẫn, nhưng lời nói thì rõ là rất bẩn thỉu, ác độc khiến người khác liên tưởng đến mấy tên ất ơ.
Mặt Bác sĩ Cố hơi trầm xuống, anh thả đôi chân đang bắt chéo của mình xuống, đang vừa định đứng lên thì Mộ An An cản anh lại.
Mặt Bác sĩ Cố hơi có chút phẫn nộ.