Có điều, dù có xử lý như thế nào thì đây cũng không phải mục đích thật sự của Mộ An An.
Lúc Quách Nguyệt Hoa lấy trợ lý ra làm kẻ chết thay, Mộ An An không hề thấy bất ngờ và cũng không cảm thấy gì.
Bởi vì từ đầu cô đã không nghĩ
đến sẽ dùng chuyện này kéo Quách Nguyệt Hoa xuống nước.
Nếu Quách Nguyệt Hoa mà dễ dàng bị đạp xuống như thế thì đã không ngồi được lên vị trí bây giờ.
Mục đích chân chính của Mộ An An là muốn tạo ra hiềm khích giữa Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa.
Chỉ có mối quan hệ giữa Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa ngày càng tồi tệ đi thì mới là mục đích của Mộ An An.
Cho nên, khi Mộ An An xoay người đi, cô cố tình nhìn Giang Trấn một cái, nói: “Vốn nghĩ một cách tốt như thế là giải quyết hoàn hảo được.”
Một câu cảm thán do Mộ An An nói ra, khiến Giang Trấn trừng to mắt, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không nói được gì.
Trong mắt là không thể tin được và khống thể hiểu nổi.
Mà lúc này Mộ An An và Bác sĩ Cố đã đi ra ngoài.
Quách Nguyệt Hoa siết chặt nắm
đấm, bộ móng dài vừa làm ngày hôm qua vì cái nắm của bà ta mà bị gãy.
Quách Nguyệt Hoa nhìn lên lầu hai.
Giây sau, một âm thanh gì đó đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu nơi Mộ An An đã đi.
A Nhất đi đằng sau Mộ An An phản ứng đầu tiên, anh kéo mạnh Mộ An An một cái.
Giây sau nữa, chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà rơi thẳng xuống đất, thủy tinh vỡ ra văng khắp bốn
phía, phòng khách vốn dĩ im ắng lập tức vang lên tiếng hét chói tai.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Trước khoảnh khắc đèn rơi xuống đất, Bác sĩ cố đứng chắn trước mặt Mộ An An, bảo vệ cô ở đằng sau.
Có một mảnh thủy tinh rơi lên vai Bác sĩ Cố, anh chỉ nhíu mày một cái.
Lúc kéo Mộ An An ra, anh rút mảnh thủy tinh trên vai vứt sang một bên.
Diện tích rơi của cái đèn vô cùng lớn, nó vỡ tan tành trên nền đất, cơ hồ như lấp cả nửa đường đi.
“Chuyện gì đây?”
“Sao có thể rơi đèn vậy?”
“Công chúa nhỏ kia nếu mà không tránh đi thì mạng cũng chẳng còn!”
Người xung quanh xì xầm không ngớt.
Phản ứng đầu tiên của Mộ An An là xoay người nhìn Quách Nguyệt Hoa.
Lúc này Quách Nguyệt Hoa lại dùng vẻ mặt thù hằn liếc lên lầu hai một cái.
Mặc dù Quách Nguyệt Hoa chỉ liếc một cái, nhưng chi tiết đó vẫn bị Mộ An An chụp được.
Mộ An An ngẩng đầu, mắt vừa nhìn lên liền thấy người đàn ông đang đứng trước giường trên lầu hai.
Người đàn ông cúi đầu đẩy kính sau đó rời đi.
“Tiểu thư An An, cô không sao
chứ?”
Bác sĩ Cố hỏi.
Mộ An An lắc đầu, nhìn lên vai Bác sĩ Cố: “Anh thì sao?”
“Không sao.”
Bác sĩ Cố dường như chẳng xem như có chuyện gì, chỉ vỗ vỗ lên vai A Nhất, “Vất vả rồi.”
A Nhất không nói gì, chỉ im lặng.
Lúc này, giám đốc của khách sạn đã đến đại sảnh, ông ta xông thẳng đến khom lưng xin lỗi Mộ An An: “Tiểu thư An An, thật sự là xin lỗi, sự cố về cái đèn này
chúng tôi sẽ điều tra thật rõ và cho cô một lời giải thích.
Chúng tôi vô cùng xin lỗi vi đã khiến cô bị dọa, bằng không mời cô lên lầu nghỉ ngơi nhé?”
“Không cần.”
Mộ An An lạnh lùng đáp một câu, sau đó sải chân tránh khỏi thủy tinh trực tiếp rời đi.
Bác sĩ Cố đi theo Mộ An An, lúc sắp rời đi nói với A Nhất: “Giữ tất cả ở lại, điều tra cho rõ!”
A Nhất tuân lệnh gật đầu.
Lúc Bác sĩ Cố đuổi theo ra, Mộ An An đã lên xe.
Bác sĩ Cố lên xe theo và ngồi bên cạnh Mộ An An, “Chuyện này Quách Nguyệt Hoa không tránh khỏi có liên quan.”
Anh nói rất khẳng định.
Mộ An An tháo khẩu trang và nón.
Bác sĩ Cố lại nói: “Bà ta chuẩn bị hai kế hoạch, hắt nước bẩn không thành thì muốn dùng ngoài ý muốn để làm chết cô.”
“Chuyện này đừng nói với Thất
gia.”
Mộ An An nói một câu.
Chuyện liên quan đến vụ việc đèn rơi cô không nói gì nhiều, chỉ nói: “A Nhất có thể cho tôi không?”
Mộ An An không tiếp xúc nhiều với A Nhất.
Lần đầu là ờ du thuyền với Giang Phong, A Nhất đứng bên cạnh bảo vệ cô, trông cứ như một cái hồ lô tĩnh lặng vậy.
Còn lần này Mộ An An đã thật sự nhìn thấu năng lực của A Nhất.
Trước khoảnh khắc đèn rơi cơ hồ chỉ có một giây đồng hồ, đến cả Mộ An An cũng hoàn toàn không phản ứng kịp, vậy mà A Nhất lại phản ứng trước một giây đó và kéo Mộ An An ra.
Cái phản ứng nhanh nhạy ấy tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.
“Không được.”