Giang Trấn nhanh chóng lấy khăn tay ra lau mồ hôi: “Tôi chỉ là, chỉ là muốn nhắc nhở bà, đừng có đem lợn lành chữa thành lợn què. Bây giờ quan trọng nhất là dỗ Mộ An An về nhà.
Chúng ta chỉ cần lấy được phương án thuốc thông minh mà năm đó Mộ Thanh để lại trên người con bé, là có thể hợp tác với Thất gia và khi đó tất cả sẽ khác đi.”
Mặc dù đạo lý thì là thế.
Nhưng lời Giang Trấn càng nói lại càng yếu ớt, động tác lau mồ hôi
càng ngày càng dồn dập.
Vốn dĩ Quách Nguyệt Hoa đang khí thế hừng hừng, lúc này đột nhiên nhớ đến lời của người đàn ông khi nãy nói.
Bà ta đột nhiên đổi thái độ: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”
Quách Nguyệt Hoa tự dưng nói như thế, liền khiến Giang Trấn ngáo luôn, một lúc sau ông mới phản ứng lại.
Quách Nguyệt Hoa nói: “Về nhà thôi, về nhà nghĩ thật tốt, kết cục của tiểu Cầm nên làm thế nào.”
Giang Trấn vẫn chưa phản ứng lại nhưng vẫn gật đầu.
Ông cảm thấy Quách Nguyệt Hoa đột ngột đổi thái độ như vậy hơi kỳ lạ.
Hôm sau, 6 giờ 30 tối.
Mộ An An ngồi xe đi đến cao tốc.
Cô tường tiểu Cửu Cửu sẽ đến vào lúc 7 giờ mấy gần 8 giờ, nên định 7 giờ xuất phát đi, nhưng 10 phút trước Mộ An An nhận được điên thoai của tiểu Cửu Cửu nói
là đã đến rồi.
Vì thế nên mới vội chạy ra.
Xe của Mộ An An đến, vừa nhìn cô liền thấy tiểu Cửu Cửu.
Chủ yếu là con bé quá làm người ta lóa mắt.
Cửu Cửu là nàng Loli điển hình, Mộ An An chưa hề nhìn thấy con bé mặc qua bộ đồ nào khác ngoài đồ Lolita.
Hôm nay con bé mặc đồ hơi hắc ám, một chiếc đầm trắng đen đầy khoa trương phối với vớ dài màu
trắng, thắt lưng màu đen.
Tóc thắt hai bím, sau ót còn đeo theo một cái nơ màu đen cực lớn.
Đeo khẩu trang.
Cô đang dựa lên xe, tay buồn chán nghịch dây đeo trên bộ đồ.
Mà trước xe có một người đàn ông đang ngồi xổm hút thuốc.
Mặc quần đen áo đen, tóc được nhuộm màu xanh, nhưng bởi vì nam sinh đó da trắng, lại còn trông rất có cảm giác thanh xuân nên tóc xanh nhìn rất đẹp trai.
Mộ An An đi đến: “Cửu Cửu.”
Tiểu Cửu Cửu vốn dĩ rất buồn chán mà cúi đầu, vừa nghe được tiếng thì lập tức xoay về phía Mộ An An.
Mắt cô bé vốn dĩ đã to, lúc này còn kinh ngạc trừng to lên, trông tròn vo, rất giống như mắt hươu con.
“Chị!”
Tiểu Cửu Cửu phấn chấn gọi lên, sau đó giơ hai tay ra bồ nhào về phía Mộ An An một cách thân thiết, trực tiếp ôm chầm lấy Mộ
An An.
Sau đó còn kéo khẩu trang xuống hun mấy cái lên mặt Mộ An An.
Chụt chụt chụt, âm thanh vô cùng lớn.
Xe ở xung quanh và những người dừng lại để nghỉ ngơi đều quay sang nhìn.
Mộ An An vội đẩy cô bé ra, bóc khăn giấy từ trong xe lăn ra lau lau mặt mình.
“Chị gái học bá, sao chị lại ngồi xe lăn?”