Mộ An An không nói gì, chỉ im lặng nghe tiểu Cửu lẩm bà lẩm bẩm về chuyện của thanh niên tóc xanh.
Cô cảm thấy cũng thú vị đó chứ.
Sau đó cả đoạn đường đi căn cản đều là tiểu Cửu nói.
Rất nhiều lời.
Có điều lại không hề khiến người khác cảm thấy phiền.
Giọng của tiểu Cửu hơi hướng
trẻ con, lúc nói chuyện rất nghịch ngợm đáng yêu, nghe vào cảm thấy rất có sinh khí, khiến người khác vui vẻ.
Xe chạy đến Ngự Viên Loan mới dừng lại.
Đồng hồ chỉ đúng bảy giờ.
Tài xế xuống xe mở cửa cho Mộ An An và tiều Cửu.
Tiểu Cửu nhìn xung quanh biệt thự, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Phong cảnh này không tồi nha…”
Nói xong, tiểu Cửu liền kề sát
bên Mộ An An nói nhỏ một câu: “Người đàn ông của chị hẳn là người có thân phận ở Giang Thành nhỉ. Nhưng mà chắc chắn là không bằng Thất ca của em rồi.”
Tiểu Cửu lẩm bẩm, sau đó lại tiếp tục nhìn xung quanh.
Phong cảnh xung quanh rất đẹp, biệt thự nhỏ cũng là cái kiểu ở chốn bồng lai tiên cảnh.
“Thất ca của em chắc chắn sẽ không sống ở một nơi có ý cảnh như thế, phải là cái kiểu khí thế hừng hực cơ.”
Mộ An An chỉ cười cười mà không nói gì.
Cô chống gậy đi vào biệt thự cùng tiểu Cửu, tài xế không đi theo.
Cô chưa nói cho tiểu Cửu nghe nơi này là cổng sau Ngự Viên Loan.