Tiểu Cửu nói: “Vào chuyên ngành rất khô khan, điều kiện nhiều, giới hạn cũng nhiều, em không thích.”
Cô tự do tự tại quen rồi.
Nhà cô có tiền.
Thêm việc trong nhà có nhiều anh trai, con gái thì ít, mặc dù lúc nhỏ bị các anh lớn ăn hiếp nhưng ăn hiếp thì ăp hiếp chứ vẫn là được bao bọc lớn lên.
Bị cưng chiều quen rồi.
Mộ An An gật đầu, đặt điện thoại sang một bên: “Vậy chị có thể nghĩ, suy nghĩ của em bây giờ chính là từ bỏ thi đại học, không học đại học và cũng không học nghề nào, cứ chuyên tâm làm một blogger video ngắn, mỗi ngày chơi game, lướt video, livestream bắn súng, đúng không?”
Tiểu Cửu gật đầu một cách quyết đoán.
“Em từng nói qua những thứ này với ba em rồi sao?”
Mộ An An lại hỏi.
Tiểu Cửu vẫn gật đầu một cách nghiêm túc.
“Ba em nói như thế nào.”
“Đánh em một trận.”
Mắt tiểu Cửu lộ ra tia thất vọng, con ngươi rũ xuống, giọng điệu cũng thấp đi, tủi thân: “Từ nhỏ
đến lớn, cho dù ông ấy có nghiêm khắc với em thế nào đi nữa cũng sẽ không động tay chân với em, thế mà hôm đó lại tát em một cái.”
Và cũng từ ngày đó trở đi, tình cảm giữa ba và tiểu Cửu càng ngày càng tồi tệ.
Đến hiện tại là trạng thái rời nhà bỏ đi.
“Ngoại trừ đánh em thì còn nói gì không?”
Mộ An An không lập tức an ủi mà bình tĩnh tiếp tục hỏi.
Tiểu Cửu hít sâu một hơi: “Nói em từ bé đến lớn là như thế, một chút tiền đồ cũng không có.
Trong nhà cũng không kỳ vọng em cái gì, chỉ muốn em thi vào một trường đại học tốt đẹp, một khi thi vào rồi thì sẽ không quản em nữa.
Nói em một chút như thế cũng không làm được.”
Nói đến câu cuối, tiểu Cửu bắt đầu kích động, âm thanh cũng to lên: “Nhưng đúng là em không làm được mà, thi đại học cái gì, em có thể thi lên 12 đã cười thầm rồi. Nếu ông ấy thật sự cảm thấy
em không có thành tích gì, thì trực tiếp bỏ tiền ra mua một cái cho em là được rồi, sao cứ bắt em phải học phải thi thế, em học không giỏi thì sao chứ, em cứ học dở đấy!”
Càng nói càng tức, tiểu Cửu giận đến mức đạp một phát vào cái ghế bên cạnh.
Cái ghế lục cục lăn vài vòng, sau đó mắc kẹt ở góc bàn.
Biểu cảm Mộ An An vẫn bình tĩnh như cũ: “Tiểu Cửu, chị cảm thấy thứ ba em giận nhất không phải là do em học không tốt, mà là do
từ trước đến giờ em chưa từng học hành đàng hoàng.”
Tiểu Cửu khựng lại nhìn Mộ An An.
Mộ An An nói: “Tính cách một con người thề hiện được gia đình họ như thế nào, chị có thể cảm nhận được em rất đáng yêu, đầu óc rất tốt, là một đứa nhỏ được cưng chiều từ bé, tính cách thẳng thắn.
Chị không tin nếu em được chiều chuộng lớn lên mà em rất cố gắng rất cố gắng để học, mà vẫn học không giỏi thì ba em vẫn còn
ép em như thế.”
Tiểu Cửu im lặng.
Mộ An An lại nói: “Trừ khi em vẫn luôn bài xích chuyện học, sau đó chụp cái mũ học dốt lên đầu mình.”
Tiểu Cửu vẫn im lặng, đầu cúi thấp không nhìn Mộ An An nữa.
Mặc dù cô bé rất không đồng tình với lời Mộ An An nói, nhưng hình như… Mộ An An đã dùng một kiếm xuyên tim để nói ra trạng thái của cô.
Mộ An An: “Ba em bắt em học, thật ra cũng không phải muốn em học thành cái gì, chỉ là muốn em làm tốt chuyện mà những đứa trẻ ở độ tuổi này nên làm mà thôi. Chuyện duy nhất mà học sinh lớp 12 muốn làm không phải là thi đại học sao?”
“Vậy chuyện sau này.”
Tiểu Cửu lẩm bẩm: “Em chỉ muốn hôm nay có rượu thì cứ say, chuyện ngày mai để ngày mai tính, ai mà biết được tương lai như thế nào?”
“Đúng là chúng ta không biết
được tương lai, nhưng hiện tại của chúng ta quyết định tương lai như thế nào.”
Đôi tay tiểu Cửu nắm lấy ghế, hai chân lắc lư.
Cô không nói gì, cũng không biết nên đáp lại cái gì.
Mộ An An nói: “Lúc chị muốn làm một người ưu tú, lúc nhìn thấy núi thì sẽ nói Trông ngang thành đĩnh, núi thành non’, chứ không phải ‘Đẹp, một cái núi rất đẹp’, nếu chị muốn bày tỏ sự yêu thích với một người sẽ nói” trực đáo tương tư liễu vô ích , vị phương
trù trướng thị thanh cuồng” chứ không phải ‘Anh thích em’, cái đó quá phèn mà cũng quá cũ rích
. Ạ I 11
roi.
được viết bởi Lý Thương Ản một nhà thơ của triều đại nhà Đường. Ngay cả khi tình yêu là điều vô ích, thì cũng không ngần ngại say mê với sự u sầu trong suốt phần đời còn lại của mình. Trong trường hợp gần như vỡ mộng, thì vẫn kiên trì theo đuổi không hồi kết, và ký ức khó quên về “Tương Tư”
“Chị muốn có một ngày, khi chị đứng bên cạnh người chị yêu thương chị đủ để khiến cho thế giới ước ao, nói chúng tôi là nam tài nữ sắc, chứ không phải chị cậy quyền vào anh ấy.
Là vì chị đủ ưu tú đủ cao quý mới được người chị yêu lựa chọn.”
Nói đến đây, Mộ An An nghiêm túc nhìn tiểu Cửu nói: “Chị đến thế giới này có một lần, tuyệt đối sẽ không đề bản thân tầm thường.”
“Mà để khiến bản thân ưu tú thì con đường học vấn là con đường
đơn giản nhất.”