Lúc chạm mắt với tiểu Cửu Cửu, hai người đều cười lên vui vẻ.
Trạng thái vui cười này của hai người đã lướt qua chủ đề học
hành khi nãy còn thảo luận, một chủ đề mang hướng tương lai vừa nặng nề vừa khó chịu.
Sau khi vui vẻ, Mộ An An đột nhiên nói một câu: “Thật ra, chị khá ngưỡng mộ em.”
Tiểu Cửu Cửu thấy khó hiểu.
Mộ An An nói: “Em còn được cha mẹ quản, chị cũng muốn được cha mẹ quản lý bản thân…”
Nói xong câu này vành mắt Mộ An An lập tức đỏ lên.
Cô không muốn biến thành quá bi
thương cho nên rất khống chế.
Giây sau liền cười lên: “Haiz, tóm lại là do em lựa chọn thôi. Nhưng thời gian hai ba hôm này, chị bảo đảm em sẽ có khoảng thời gian thoải mái nhất, sẽ không có người làm phiền em.”
“Chị An.”
Tiểu Cửu bất chợt hỏi một câu: “Chị có thể nói cho em biết, tại sao chị lại được người đàn ông đó nuôi không? Hơn nữa trông chị…rất thích anh ta.”
“Là vô cùng thích, nêu không
phải anh ấy thì sẽ không thích ai hết.”
Lời Mộ An An nói rất kiên định.
Lúc biểu đạt về tình cảm của mình với Tông Chính Ngự, cô chưa từng đùa giỡn.
“Thế chị có thể nói cho em nghe không?”
Tiểu Cửu dò hỏi.
Trước giờ cô không hề thích đào chuyện của người khác, cũng không thích hỏi.
Muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.
Nhưng cái rũ mắt của Mộ An An vừa nãy khi nhắc đến cha mẹ, khiến nội tâm tiểu Cửu có cảm giác như bị búa gõ một cái.
Rất khiến người khác đau lòng.
Mộ An An cười khổ sau đó nói: “12 tuổi mẹ và ông ngoại chị bị mưu sát, thế là chị được anh ấy thu dưỡng, sau đó khoảng thời gian trường thành 8 năm anh ấy đều chăm sóc cho chị, nhưng anh ấy chỉ xem chị như trẻ con mà chăm sóc, đối với chị nhiều
nhất cũng chỉ là yêu thương và trách nhiệm.”
Mấy từ cuối Mộ An An nói rất bất lực.
Cô vốn dĩ cảm thấy Thất gia có động lòng với mình, nhưng vừa quay đầu lại cảm thấy giống như là do tự cô đa tình vậy.
Cô đoán không được, cũng nắm bắt không chuẩn.
Nhưng nhiều hơn hết là không cam tâm.
Chỉ là những chi tiết này Mộ An An không nói chi tiết với tiểu Cửu.
Bởi vì khi Mộ An An nói trạng thái giữa mình và Thất gia, tiểu Cửu liền trưng ra bộ mặt mơ hồ, rõ ràng là không hiểu được phương diện tình yêu này.
Mộ An An đang nghĩ như thế, tiều Cửu cũng không phụ lòng cô, hỏi ra một vấn đề: “Trưởng bối thích vãn bối, đối với cái thích của chị thì có gì khác nhau ạ? Dù sao
cũng là thích, ở bên nhau là tốt rồi.”
Khóe miệng Mộ An An giật giật.
EQ của tiểu Cửu còn thấp hơn của Thất gia.
Nếu hai người có là người một nhà thì Mộ An An cũng không cảm thấy kì lạ.
Mộ An An nói một câu rất miễn cưỡng: “Chị cũng chả hiểu, cơ mà em có cảm giác gì với cậu thanh niên tóc xanh kia?”
“Sao chi đôt nhiên lai hỏi đến câu
ta thế?”
Tiểu Cửu vừa nghe lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.