Trên người Tông Chính Ngự khoác tùy tiện một cái áo khoát gió đen.
Gần đây thời tiết Giang Thành
hay thay đổi, giờ này vào buổi tối gió hơi to vì thế đã thổi chiếc áo Thất gia bay phấp phới.
Anh vừa muốn bước xuống thì điện thoại liền reo lên.
Lúc nhìn thấy ID người gọi, biểu cảm Tông Chính Ngự hơi bất ngờ.
Anh bắt máy.
“Chuyện gì?”
Anh vừa hỏi xong, sau đó liền nghe người trong điện thoại nói, cuối cùng Thất gia đáp một câu:
“Biết rồi.”
Sau đó anh ngắt máy bước xuống từ bậc thang máy bay.
La Sâm đi theo sau.
Tông Chính Ngự nói: “Tiểu Cửu chạy đến Giang Thành rồi.”
La Sâm bất ngờ.
Cửu tiểu thư của gia tộc Tông Chính, La Sâm biết.
Là một cô bé rất biết cách quậy.
Vì thế sau khi nghe Thất gia nói
tiểu Cửu chạy đến Giang Thành, phản ứng đầu tiên của La Sâm là: “Cửu tiểu thư bỏ nhà ra đi?”
“Điều động toàn bộ, kiếm cho ra được người.”
Biểu cảm Thất gia lãnh khốc: “Dám chạy đến địa bàn của ta.”
Nói xong, Thất gia tùy tiện chỉnh đồng hồ trên cổ tay một cái, biểu cảm vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, đến cả La Sâm cũng không kiềm được mà rùng mình một cái.
La Sâm mặc niệm trong lòng giùm tiểu Cửu luôn.
Cho dù có rời bỏ nhà cũng nên tìm một nơi khác đi chứ.
Rõ ràng biết Thất gia ở Giang Thành, mà còn chạy đến chỗ này, đây chẳng phải là tự dâng mình cho miệng hổ sao?
La Sâm: “Tôi lập tức đi điều động.”
“Thất gia!”
La Sâm đáp xong thì một âm thanh hớn hở truyền đến từ phía trước.
Ngẩng đầu lên là thấy Mộ An An
ngồi trên xe lăn, tay bấm mãi lên nút điều khiển xe lăn, dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía Tông Chính Ngự.
Thời gian này là lúc nhiệt độ thấp nhất, cộng thêm việc nơi đỗ xe chỗ này chẳng có tòa nhà nào cản gió, cho nên gió cứ một mực thổi đến.
Một quả phóng như vậy của Mộ An An, gió trực tiếp tạt vào cô, thổi cho tóc cô rối tung, bởi vì tốc độ của xe lăn quá nhanh nên tấm chăn trên đùi bất giác cũng bị thổi
rơi.
Mộ An An không quan tâm.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thất gia cô quá vui rồi, càng xông lên càng nhanh.
Mắt Tông Chính Ngự thấy cô xông đến, mặt lập tức trầm xuống, anh sải bước đi về phía Mộ An An, tay nhanh chóng cởi chiếc áo khoác xuống.
Anh đứng trước mặt Mộ An An, một chân dẫm lên cái thắng ờ dưới xe lăn để xe lăn dừng lại, sau đó đem áo khoác khoác lên người Mộ An An.
Vẻ mặt anh không hề tốt, giọng nói cũng có phần trách móc: “Ai
bảo cháu đến như thế hả?”
“Cháu muốn gặp chú.”
Mộ An An ngẩng đầu, nụ cười sán lạn.
Mỗi lần chia ly sau đó gặp lại người đàn ông này, đều khiến Mộ An An vô cùng kích động.