“Bé con, cháu đang đuổi ta đi?”
Giọng Tỏng Chính Ngự trầm xuống không ít, con ngươi sâu thẳm phát ra tia nguy hiểm.
Mộ An An vô thức thu hẹp sự tồn tại của mình đi.
“Không phải chú nói chú bận sao
ạ?”
“Nên cháu đuổi ta?”
“Cháu không có đuổi chú mà.”
Giọng Mộ An An tủi thân: “Chú vừa nghe điện thoại, bên phía
công ty hình như có hạng mục quan trọng cần chủ sang đó xử lý, cháu không muốn làm lỡ thời gian của chú.”
“Cháu mới không muốn ta cản trở cháu.”
“Dạ?”
Cách đáp lời hoàn hảo của Thất gia khiến Mộ An An sững sờ, nhất thời khiến cô không cách nào phản ứng và không biết nên nói gì.
Đột nhiên bị đảo ngược như thế thật khiến người khác tắt đài mà.
Mộ An An im lặng, Tông Chính Ngự cũng không nói gì.
Anh chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm mang theo tia nguy hiểm nhìn Mộ An An.
Đây mà là trước đây thì mỗi lần anh nói phải rời đi, phải đi công tác, bé con đều sẽ dính lấy anh, làm đủ thứ trò xấu, làm nũng đòi cưng chiều không chịu để anh đi.
Lần nào anh cũng phải dỗ rất lâu bé con mới miễn cưỡng buông cho anh đi.
Bây giờ thì hay rồi.
Không cần anh nói, bé con đã vội đuổi anh đi.
Chỉ vì người bạn mới kia?
Tông Chính Ngự càng so sánh trước kia với bây giờ thì sự nguy hiểm trong mắt càng tăng thêm.
Mộ An An nhìn là thấy sợ.
Cô tóm lấy tay áo Thất gia: “Thất gia, hay là chúng ta không đi nữa nhé? Không đi nữa! Cháu không đi Giang gia ăn cơm nữa, chú cũng đừng lên công ty.”
Câu cuối cùng của cô vì muốn
chứng minh sự quyết tâm của mình, Mộ An An đã nâng cao giọng không ít.
Tông Chính Ngự vốn dĩ tức giận một chút, sau khi nghe câu nói đó của Mộ An An thì mặt lập tức trầm xuống.
Bàn tay đang nắm mặt Mộ An An dùng lực bấm chặt: “Bây giờ cháu bắt đầu thái độ với ta phải không?”
Mộ An An lập tức lắc đầu: “Cháu không có.”
Cô làm sao mà thái đô đươc?
Cô thái độ ở đâu cơ?
“Thất gia, hôm nay chú làm sao thế?”
Mộ An An thẳng tính nên lúc này đầu óc đặc như hồ dính, cô hoàn toàn không đoán ra được cảm xúc hiện tại của người đàn ông này.
Cho nên dứt khoát hỏi thẳng.
“Lúc đầu là chú có công việc, cháu cũng phải đi nên chúng ta cùng đi, nhưng chú lại nói cháu miễn cưỡng với chú. Bây giờ chúng ta đều không đi nữa thì
chú bảo cháu thái độ?”
Mộ An An cảm thấy bản thân như đột nhiên rơi bị rơi xuống một cái hố to.
Điều quan trọng là cô hoàn toàn không biết bây giờ tình hình bây giờ là gì.
Sắc mặt người đàn ông đang đè cô lên sofa trước mặt ngày càng thâm trầm.
Động tác bóp mặt cô cùng ngày càng mạnh.
Mộ An An yếu ớt vùng vẫy: “Chú
Ngự, chú đừng bóp mặt cháu được không, hôm nay cháu có trang điểm mà mặt cháu lại nhạy cảm nên dễ bị ngứa.”
Đối mặt với sự vùng vẫy của Mộ An An, Thất gia không nói gì.
Chỉ là con ngươi ngày càng lạnh đi.
Đuổi anh đi, hờ hững với anh, thái độ với anh.
Bây giờ đến cả bóp mặt cũng kháng nghị mình.
“Bé con, có phải ta quá nuông
chiều cháu, cho nên cháu bắt đầu coi trời bằng vung không?”
Giọng người đàn ông đè xuống cực thấp.
Giọng anh vốn đã là giọng trầm, vừa đè thấp xuống lại tăng thêm vài phần trầm khàn.
Trước đó Mộ An An vô cùng say đắm chất giọng trầm khàn đó.
Nhưng bây giờ thì Mộ An An cảm thấy sống lưng hơi lạnh.
Cô hoàn toàn không biết Thất gia bây giờ là đang như thế nào.
Nhưng có thể cảm nhận được là người đàn ông này đang giận.
Giận cái gì?
Không biết.
Thất gia, chú có thể nói cho cháu nghe chú đang tức giận cái gì không?”
Mộ An An yếu ớt hòi.
Tông Chính Ngự không hề đáp mà buông lỏng bàn tay đang bóp mặt của cô xuống.
Tay còn lại chống lên sofa ở phía
sau đứng lên, anh kéo dài khoảng cách với Mộ An An.