Tiểu Cửu lên tiếng thận trọng dò hỏi, mấp mấy miệng nhưng mấy từ sau lại không cách nào nói tiếp được.
Mộ An An hiểu cô bé bối rối chuyện gì, nói thẳng: “Mẹ và ông ngoại chị mất, là do người cha cặn bã và người khác cấu kết với
nhau, vì một hạng mục và cũng là vì tranh giành gia sản nhà chị.”
Lời Mộ An An nói thẳng đuột.
Đối với một số người mà nói, cái này là một vết thương không thể chấp nhận được, sẽ không dễ dàng nhắc đến nhưng cô lại thẳng thắn vô tư nói ra như thế.
Trong lòng tiểu Cửu đoán ra được gì đó nhưng mãi không nói, bởi vì cô sợ động chạm đến chuyện đau lòng của Mộ An An.
Lúc này nghe Mộ An An nhắc đến như thế, tiểu Cửu nhất thời cảm thấy tam quan của mình bị xúc phạm, tức đến mắng vài câu.
“Ông ta còn chạy đến mời chị ăn cơm, tại sao, vì hạng mục gì đó
sao?”
Tiểu Cửu buộc miệng nói.
Mộ An An vốn đang dựa vào ghế, sau khi nghe được câu nói của tiểu Cửu, biểu cảm cô hơi bất ngờ.
Chuyện liên quan đến thuốc thông minh, Mộ An An cơ hồ không nói một câu, nhưng không ngờ tiểu Cửu lại có thể liên tưởng ra.
Lúc này, Mộ An An mới nhìn cô gái này bằng cặp mắt khác.
Cứ tưởng cô bé Loli này là một đứa nhỏ được chiều lớn chỉ biết ăn chơi, nhưng bây giờ nghĩ lại tiểu Cửu vừa thông minh lại còn nhạy cảm.
Mộ An An cười: “Có lẽ là biết được phương án trên người chị, cho nên muốn lôi kéo chị, quan trọng hơn là thân phận của người đàn ông nuôi chị, muốn lợi dụng chị để nối tuyến đường.”
“Có người cha đỉnh thế, cầm thú không?”
Tiểu Cửu bất mãn.
Mộ An An gật đầu: “Đúng là cầm thú.”
Những thứ mà Giang Trấn làm không hề là thứ mà một con người có thể làm được.
Không phải cầm thú thì là cái gì?
Khóe miệng Mộ An An nhếch lên, lúc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm liền trầm xuống.
Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu Cửu kề sát vào, dùng một tay khoác lên vai cô.
Mộ An An không nói gì, nghi hoặc.
Lúc này tiểu Cửu nâng cằm lên: “Chị An, chị yên tâm, tiểu Cửu làm bệ đỡ cho chị, tiểu Cửu đỡ không nổi thì sau lưng còn tám anh trai, không…thật ra em có 9 người anh, chỉ là người anh thứ chín bỏ nhà đi rồi, nhưng mà tiểu Cửu có chuyện thì anh ấy sẽ xuất hiện!”
“Thêm cả người đàn ông của chị, tiểu Cửu, chị An chị có một hai ba…”
Tiểu Cửu tách ngón tay đếm, sau
đó xác định: “Có tổng cộng 11 người nâng đỡ cho chị, hơn nữa trong 11 người này ai cũng xuất sắc, thân phận cao hơn bất kỳ ai, kia chỉ có một người cha cặn bã sợ gì chứ!”
Tiểu Cửu nói một cách tự tin và thẳng thắn.
Mộ An An không kiềm được cười lên, đưa tay xoa đầu tiểu Cửu: “Em tính như thế, chị liền biến thành người được cưng chiều nhất rồi, nghĩ lại thấy cũng khoái đó.”
“Chứ sao!”
Tiểu Cửu kiêu ngạo nói.
Cô bé rất có khí chất.
Bởi vì xuất thân quá tốt, nên căn bản là cô công chúa nhỏ trong tháp ngà.
Quậy thì quậy.