Ba vì làm thí nghiệm, muốn cho cô một tương lai tốt, và ba cũng lo lắng cho bà cực khổ nên đã gánh vác hết những công việc trong phòng thí nghiệm, như thế bà mới có thời gian ờ cạnh Mộ An An.
Bất kỳ đứa trẻ nào nghe được lời của mẹ như thế, đều nghĩ đến ba là một người rất có trách nhiệm, rất vĩ đại.
Giống như siêu nhân vậy.
Nhưng sau khi xảy ra thảm án của Mộ gia, Mộ An An nhìn thấy Giang Trấn còn chưa tới một năm đã cưới ngay Quách Nguyệt Hoa, để Giang Phong và Giang cầm trờ thành đại tiểu thư được mọi người tôn thờ.
Mở đầu hai ba ngày, chuyện liên quan đến Giang Phong và Giang Cầm được đồn đại không ít trong Thái Tử Đoàn, nói bọn họ cũng chỉ lả một người đẹp trai nho nhã, một người đoan chính tươi trẻ.
Nhất là Giang cầm thì càng phải nói là dáng vẻ có thể lấy được danh tiếng hoa khôi Giang
Thành.
Lúc nhìn thấy những dòng tin tức đó, Mộ An An chỉ cảm thấy bất mãn.
Mãi đến khi tra ra được nguồn gốc của Giang Phong và Giang Cầm, hơn nữa là mục đích của Giang Trấn tiếp cận mẹ cô, nhân sinh quan của Mộ An An mới sụp đổ triệt để.
Lúc này.
Mộ An An nhìn chòng chọc Giang Trấn: “Có thể trả lời tôi không, ông có từng cảm thấy hổ thẹn với
mẹ không?”
Cho dù là một tí.
Thì cô sẽ cảm nhận được Giang Trấn là một con người.
Nhưng đáng tiếc…
“Ta rất yêu mẹ con.”
Giang Trấn nhìn Mộ An An, giọng nói thâm tình: “Từ khi ta và mẹ con gặp nhau lần đầu tiên, lúc chộp được mẹ con từ tay những người đó ta liền đổ trái tim vào bà ấy, ta chưa từng gặp qua người ấm áp và tốt đẹp như mẹ con.
Bà ấy là ánh sáng trong lòng ta, cho dù rời xa đã nhiều năm ta vẫn nhớ mãi không quên.”
Giang Trấn càng nói càng tỏ vẻ buồn bã, thế là lấy khăn tay ra lau lên mặt, hoàn toàn là dáng vẻ khóc thương.
Nhưng đáy lòng Mộ An An lại lạnh đến cực điểm.
Cô ôm kiện hàng mà mẹ đẻ lại, giọng nói hơi lạnh lẽo: “Nếu đã lưu luyến không rời như thế thì tại sao lại cưới thêm Quách Nguyệt Hoa?”
Giang Trấn vốn đang cầm khăn khóc lóc, sau đó vì câu nói đó của Mộ An An mà khựng lại.
Im lặng vài giây mới cầm khăn tay xuống nhìn Mộ An An, vành mắt hơi đỏ.
Nhưng Mộ An An không biết là
do Giang Trấn chà nên đỏ hay là khóc thật.
Giang Trấn nói: “An An, ta chỉ phạm phải lỗi mà tất cả người đàn ông trên thế giới này đều phạm phải thôi.”
Mộ An An im lặng.
Giang Trấn nói tiếp: “Năm mà mẹ con mất, con cũng mất tích. Tất cả mọi người đều nói với ta rằng hãy từ bỏ đi, nói con nhất định sẽ không sống nổi, trong một đêm ta đánh mất đi tất cả, ta không vượt qua nổi.”
“Cũng là trong khoảng thời gian đó, Nguyệt Hoa tiến vào cuộc sống của ta, bà ấy dùng thân phận người bảo hộ chăm lo cho ta lên tinh thần, ta chỉ uống say làm ra chuyện hồ đồ….Ta, ta phải chịu trách nhiệm.”
“Nhưng ông có biết không, thông thường dưới tình huống uống say thì dục vọng người đàn ông sẽ không lên nồi.”
Mộ An An vô cảm nói.
Người vốn dĩ khóc lóc thiếu điều ôm Mộ An An mà lau nước mắt kia đột nhiên nghe Mộ An An nói
một câu như thế thì ngơ ra.
Vấn đề này, ông chưa hề suy nghĩ qua.