Ông ta đảo mắt vài cái, cuối cùng khóa chặt vào kiện hàng trên tay Mộ An An, sao đó chuyển chủ đề lên nó: “An An, con không mở nó ra để xem sao?”
“Về nhà mở.”
Mộ An An đáp rất quyết đoán.
Sau đó siết chặt cánh tay ôm kiện hàng chặt thêm một chút.
Đây là thứ đồ duy nhất mà mẹ cô để lại, cô không muốn mở ra ở
cái nơi không sạch sẽ này.
Rất sỉ nhục mẹ.
“Cái này, nơi này chính là nhà con mà.”
Giang Trấn nói theo lời Mộ An An: “An An, ta đã bảo người làm sửa chữa lại lầu ba, sau này con về thì lầu ba chính là nơi ở của con, sẽ không có ai làm phiền con.”
Mộ An An không nói gì, ngón trỏ gõ gõ lên kiện hàng trong lòng mình.
Giang Trấn lại nói: “Ta biết con lớn lên trong Ngự Viên Loan, nhưng Mộ An An…Con cho ta một cơ hội để lấy lại thẻ diện, đẻ ba có thể bù đắp cho những nám không thể chăm sóc chu toàn cho con. Ba đã đánh mất mẹ con, An An, con có thể quay về bên ba không?”
Giang Trấn tự nghĩ rằng những lời đó sẽ rất cảm động trời đất và rung động lòng người.
Bất kỳ người nào nghe được những lời đó nhất định trong lòng sẽ bị đả động đến.
Nhưng cô gái trước mặt từ đầu đến chân đều lạnh lùng.
Hai chân khép lại ngồi trên sofa, cho dù chân phải có bó bột đi nữa cũng không ảnh hưởng đến khí chất ngoan ngoãn trên người cô gái.
Nhìn trắng trắng mềm mềm vô cùng giống Mộ Thanh.
Nhưng nhìn thêm thì Giang Trấn lại cảm thấy không giống lắm, nhưng không giống chỗ nào thì Giang Trấn không nói ra được.
Giống như ấm áp không thật cho
lắm, nhưng lại dường như không phải vậy.
Mà khi nội tâm Giang Trấn đang suy nghĩ linh tinh thì Mộ An An đã đưa ra đáp án cho ông.