Cô bé loli này đúng là sống trong hình hài của một kẻ hề.
Đang suy nghĩ thì tiểu Cửu đã ngẩng đầu từ đùi Mộ An An, nghiêm túc vỗ ngực với Mộ An
An.
Lần này tiểu Cửu chú ý đến lực đạo của mình, không có đập cho bản thân bị nội thương.
Vỗ xong tiểu Cửu hô lên: “Chị An! Bắt đầu từ hôm nay, chị sẽ là chị gái của em, chỉ cần chị nói một câu em nhất định sẽ lên núi xuống biển cho chị xem!”
Tiểu Cửu hô rất nghiêm túc, là một lời cam kết.
Cô gái nhỏ đúng là nghiêm túc mà đưa ra lời cam kết với cô.
Cho dù tuổi nhỏ hay tính cánh tùy hứng, nhưng sự cam kết ấy thật sự đưa ra từ tấm lòng.
Thuần khiết và đơn giản.
Tuy nhiên, tiểu Cửu đã mở to tròn mắt đưa ra lời cam kết nhưng Mộ An An lại nói một câu…
“Chị không chấp nhận.”
Mộ An An bình tĩnh nói.
Tiểu Cửu vừa nghe mắt liền trợn tròn: “Tại sao!”
Mộ An An hỏi ngược lại: “Em
nghĩ sao?”
“Em nghĩ sao ư?”
Tiểu Cửu chỉ bản thân mình: “Là do tiểu Cửu không đủ đáng yêu?”
Mộ An An cạn lời: “Em đáng yêu gần chết, vô cùng đáng yêu!”
“Vậy là do tiểu Cửu không đủ chân thành?”
“Hay là do chị An chê tiểu Cửu?”
Mộ An An bất lực nhìn chằm chằm tiểu Cửu nói ra từng câu, cô vô cùng khinh bỉ IQ cùa tiểu
Cửu.
Mộ An An nói thẳng: “Vấn đề về vai vế.”
“Vai vế, cái gì mà vai vế…”
Tiểu Cửu lẩm bẩm, kết quả nói đến một nửa đột nhiên phản ứng trở lại, ‘ồ’ một tiếng thật lớn sau đó cười hư hỏng với Mộ An An.
Cô vịn sofa đứng dậy, cúi người với Mộ An An: “An…Không phải! Thất tẩu! Từ giờ trở đi chị sẽ là Thất tẩu của em, Thất tầu thân thiết duy nhất của em!”
“Thất tẩu duy nhất?”
“Không, nhà em chỉ có một mình chị là Thất tẩu!”
Tiều Cửu nghiêm túc nói.
Biểu cảm Mộ An An lúc đầu rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy tiểu Cửu tròn mắt nghiêm túc nhìn cô, cô đột nhiên cười lên, cảm thấy không muốn chọc cô bé nữa.
“Được rồi.”
Mộ An An khoát tay: “Quay về nói chuyện chính thôi.”
Mộ An An vừa nói xong, tiểu Cửu lập tức ngồi lại xuống đất.
Cong gối lại, hai tay đặt trên gối chống cằm ngẩng đầu nhìn Mộ An An.
Đợi Mộ An An nói.
Trông như một đứa bé ngoan ngoãn.
Mặc dù bảo vệ tiều Cửu nhưng cô không mù quáng.
Hơn nữa, cuộc đời tiểu Cửu là của cô bé.
Liên quan đến bố mẹ tiểu Cửu, vấn đề về mối quan hệ trong gia tộc, Mộ An An tất nhiên là sẽ không biết tự lượng sức mà nhận bản thân mình có thể thay đổi được gì.
Mộ An An hỏi một câu: “Em còn nhớ lúc em mới đến em bảo em không muốn đi học, tôi bảo em suy nghĩ kĩ bản thân muốn gì, em đã suy nghĩ chưa?”
Tiểu Cửu nghiêm túc gật đầu: “Suy nghĩ kĩ rồi ạ, em sẽ thi đại học thật tốt, thi vào một ngành nào đó, hơn nữa là thi thủ khoa!”
“Game và livestream em sẽ không từ bỏ, nhưng sự nghiệp học hành sẽ không ngừng, nhân sinh của em chỉ vừa mới bắt đầu, tương lai còn dài, ai biết được có một ngày nào đó em thích ngành nào đó, đến lúc đó nếu em cái gì
cũng không biết thì toang.”
Nói đến cuối tiểu Cửu còn lè lưỡi với Mộ An An.
Rất đáng yêu.
Mộ An An cũng rất vui vẻ khi nghe được đáp án đó của tiểu Cửu.
Cô nói: “Vậy hai ngày tiếp theo em phải suy nghĩ em cần phải làm gì, đối với chuyện liên hôn và chuyện gia tộc.”
Tiểu Cửu lập tức gật đầu, cô rất hiểu dụng ý của Mộ An An và
cũng rất cảm động.
Trong lòng cô ấm áp không thôi.
Và cũng trong lần này cô cảm thấy cho dù Thất gia có ở Giang Thành, cô vẫn chọn chạy sang Giang Thành vì có Mộ An An, đây hoàn toàn là một lựa chọn đúng đắn!
“Thất tẩu, bất kỳ người mà tiểu Cửu và chị gặp phải đều không giống nhau.”
Tiểu Cửu nghiêm túc nói.
“Hửm?”
Biểu cảm Mộ An An khó hiểu.
“Người bên cạnh em chỉ có thể nói với em đây không đúng, kia không thể! Có thể trực tiếp nói với em nên đi hướng nào, nhưng chị đã phân tích cho em rồi để em tự suy nghĩ, tự mình đưa ra quyết định.”
Mộ An An có thể dạy bảo.
Nhưng kiểu dạy bảo này đối với Tiểu Cửu mà nói thì có lợi rất nhiều.
Mộ An An cười: “Là do em thông minh thôi.”
“Vâng, Tiểu Cửu rất thông minh.” – Tiểu Cửu một chút cũng không khách sáo, tự kiêu lắm.
Nhưng tự kiêu thì tự kiêu cũng không quên lấy lòng: “Em và chị dâu thông minh y như nhau!”
Mộ An An mỉm cười, búng trán Tiểu Cửu: “Được rồi, em thu dọn một chút đi, chị với em cùng đi.”
“Đi đâu?” – Tiểu Cửu cảm thấy khó hiểu.
“Em không phải đi gặp Tống Đình sao?”
Tiểu Cửu lắc đầu, cúi đầu xuống.
“Chuyện gì thế?” – Mộ An An cau mày.
Tiểu Cửu phồng má lên: “Cậu ấy có thể muốn bắt cóc em đến Melbourne rồi sau đó bán em đi.”
“Hửm?” – Mộ An An kinh ngạc.
Tiểu Cửu thốt lên một câu: “Đình Đình đen đủi đó chỉ nhớ lúc nhỏ em đã bắt nạt cậu ta thế nào, hiện tại là đang nghĩ cách làm sao để báo thù đây.”
Mộ An An nghe Tiểu Cửu nói
những lời này, có chút dở khóc dở cười: “Lúc trước em không phải còn nói ngoài trừ Tống Đình ra thì chị đối với em là tốt nhất sao?”
Sao mà vừa quay đầu, Tống Đình liền trở nên lòng dạ ác độc như vậy.
Tiểu Cửu lau nước mắt đi rồi hỏi ngược lại: “Em có nói sao?”
“ừ, em có nói.”
“Vậy chắc có thể não của Cửu Cửu bị úng nước rồi.”
Nói xong, Tiểu Cửu nghiêng đầu, vỗ vào đầu hai cái rồi sau đó lấy khăn nhẹ nhàng lau tai, đưa cho Mộ An An xem: “Chị xem, nước ra đây này.”
Mộ An An:…..
Cô thật không nói được gì.
Tại thời khắc này, chỉ muốn đưa ngón cái lên khen ngợi Tiểu Cửu vì hành động này của em ấy.