Lúc trước, dùng Tóc Xoăn để kích động Thất gia tức giận, suýt nữa thì thất bại.
Mộ An An cảm nhận được Thất gia đối với mình có tính chiếm hữu.
Càng cảm nhận được Tông Chính Ngự đã xem cô như tài sản của riêng anh.
Không để cô yêu đương, hẹn hò cũng không cho cô quá gần gũi với người khác giới.
Nhân vật này vô cùng bá đạo nhưng Mộ An An lại cảm thấy ngọt ngào.
“Tôi cỏ người bạn sắp tới đây, anh có thể hỏi cô ấy có đồng ý
muốn cùng đóng kịch cùng anh không?”
Mộ An An đang nói liền nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe đang đi về phía này.
Nhìn xe thì biết ngay là Mộ An An phái đi đón Tiểu Cửu.
So với dự tính thì sớm hơn nửa tiếng.
Xe vừa tới, Tiểu Cửu liền đeo mặt nạ và đội nón đen bước xuống xe.
Bây giờ nắng nóng kinh khủng
mà Tiểu Cửu bịt kín mình như thể muốn chết đến nơi.
Mộ An An kéo cửa xe xuống, gọi Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu vừa thấy liền chạy về phía Mộ An An.
Cô mở cửa xe phía bên kia ra liền sững sờ một giây mới phát hiện ra Hoắc Hiển.
Nhưng một giây sau, liền đẩy Hoắc Hiển ra rồi lên xe mới nói.
“Em yên tâm, Thất gia em đi từ lâu rồi.” – Mộ An An nói.
“Em biết chứ, nhưng em vẫn nên cần thận một chút.” – Tiểu Cửu nói rồi vội vàng kéo nón và khẩu trang xuống.
Lúc này, Giang Trấn lại đến gõ cửa xe Mộ An An.
Mộ An An cảm thấy phiền liền nói thẳng với ông ta là có thể lên núi rồi, rồi đóng cửa xe lại.
“Đây là?” – Tiểu Cửu nhìn Mộ An An, ánh mắt dừng lại trên thân thể của Hoắc Hiển.
Nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Có chút
đẹp trai đấy, Tiều Tóc Xoăn à, lai nước nào đấy?”
Ánh mắt Tiểu Cửu mở to, tính cách vô tư, hoàn toàn không chút kiêng dè gì khi nhìn Hoắc Hiển.
Chủ yếu là đứa con lai Hoắc Hiển này vừa đẹp trai ngời ngời lại còn đánh trúng trái tim của Tiểu Cửu.
Cô không thích nhất là kiểu người như Tống Đình.
Da còn đẹp hơn cả con gái, trong bụng lại còn đầy ý nghĩ xấu.
Anh chàng lai đẹp trai này vừa
nhìn đã trông rất bảnh bao và bất cần.
Mộ An An dựa vào cửa xe, xe dần dần lăn bánh, nhìn Tiểu Cửu nói một câu: “Người này em có thích không?”
Hoắc Hiển nhìn Mộ An An rồi nhìn qua Tiểu Cửu.
Biểu cảm muốn khóc không được muốn cười cũng không xong.
Nhưng Tiểu Cửu cũng không biết kiềm chế là gì, sau khi Mộ An An hỏi xong thì không do dự mà gật đầu: “Đẹp trai lắm! Chỉ là vẻ đẹp
bề ngoài thôi, thích quá đi!”
“Tặng em đấy.” – Mộ An An rộng lượng: “Để làm bạn trai của em
đấy.”
Vừa nói xong, Hoắc Hiển kinh ngạc nhìn Mộ An An.
Tiểu Cửu mở to mắt.
Vốn dĩ đôi mắt Tiểu Cửu rất to, nhưng cô ấy vẫn cứ thích mở to mắt.