Ánh mắt vừa mở to lên thì trông rất ngây ngô và đáng yêu.
“Thật sao?” – Tiểu Cửu hỏi.
Biểu cảm không đùa chút nào.
Vậy nên cô có thể thoải mái ở đây cùng chị An hai ngày, lại còn được có bạn trai nữa chứ?
Hoắc Hiển thấy vậy vội giải thích: “Là giả thôi, muốn nhờ cô giúp đỡ, để tôi giả làm bạn trai cô ờ tiểu viện hai ngày.”
“Được thôi.” – Tiểu Cửu trả lời rất dứt khoát, ngả người ra sau dựa
vào Hoắc Hiển.
Mộ An An ngồi yên, vốn để bảo vệ bên chân phải của mình: “Tôi vẫn còn đang bó bột đấy, tuần sau là tôi được tháo ra rồi, đừng đụng tôi.”
Tiểu Cửu hoàn toàn không nghe thấy Mộ An An, hỏi khỏ Hoắc
Hiển: “Tóc Xoăn…à không, bạn
trai chứ, anh định giả thế nào?
Nói thử xem, hoặc là nói chúng ta có chuyện gì nhỉ, như thanh mai trúc mã hay là oan gia ngõ hẹp?”
Gương mặt Tiểu Cửu vô cùng háo hức.
Chủ yếu là cảm thấy chơi rất vui.
Cô lớn như vậy rồi, ngoại trừ lúc nhỏ tự cho mình là cô dâu của Đình Đình ra thì chưa từng yêu ai.
Cô cũng không biết mùi vị khi có bạn trai, chỉ là cảm thấy rất hứng thú.
Vô cùng háo hức.
Hoắc Hiển không ngờ đến người bạn mà Mộ An An nói lại nhìn nhỏ tuổi và hơi phá phách như vậy.
Mấu chốt là người này, cái gì cũng không hỏi mà chỉ tập trung vào vai diễn.
Cũng không hỏi là tại sao phải giả vờ hoặc hỏi hắn là người thế nào.
Hoắc Hiển lén lại gần Mộ An An: “Cô nói xem, cô nhóc này trông ngốc thế, nếu bị người ta bán đi có khi nào cô ấy còn giúp người ta đếm tiền không?”
Mộ An An nhìn Tiểu Cửu đang đắn đo suy nghĩ xem có nên nói chuyện gì xảy ra với Hoắc Hiển hay không, liền không kiềm nổi
mà bật cười.
“Có thể đấy.” – Mộ An An nói.
Tiểu Cửu có bản lĩnh lắm.
Không những giúp đếm tiền mà lúc bỏ nhà đi còn nhốt mình ở trong phòng.
Nhưng lúc Mộ An An và Hoắc Hiển đang ở bên này nói chuyện, Tiểu Cửu cũng không quan tâm cho lắm.
Cô không nghĩ đến có chuyện gì xảy ra với Hoắc Hiển, vậy nên liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn
cho Tống Đình.
Tiểu Cửu: Đình Đình!
Tiểu Cửu: Đình Đình, cậu mau ra đây! Có chuyện lớn rồi!
Đình Đình: ?
Tiểu Cửu: Tôi thoát ế rồi!
Đình Đình:…..
Tiểu Cửu: Tôi gặp một người tóc xoăn, đẹp trai cực kỳ, đẹp đến quá đáng. Tôi nói cậu biết, tôi vô cùng thích! Tôi muốn anh ấy! Tôi muốn bỏ trốn với anh ấy!
Tiểu Cửu: Cậu mau nghĩ cách giúp tôi cưa đổ anh tóc xoăn này đi!
Xin lỗi, bạn đã không còn là bạn bè với đối phương.
Tiểu Cửu gửi cho Tống Đình rất nhiều lời mời kết bạn nhưng phát hiện cậu ta đã xoá luôn mình?
Tiểu Cửu bối rối, nhờ Mộ An An giúp đỡ: “Chị ơi, Đình Đình xoá em rồi! Cậu ta ghen tị em gặp được anh đẹp trai phải không?”
Giữa Mộ An An và Tiểu Cửu còn có thêm Hoắc Hiển.
Vậy nên khi Tiểu Cửu nhìn Mộ An An với bộ dạng cầu cứu, rất vất vả mới tách được Hoắc Hiển ra.
Cô lấy màn hình điện thoại đưa Mộ An An xem: “Chị An xem này, Đình Đình rất nhỏ mọn.”
Mộ An An chỉ cười, không bình luận gì.
Vì cô chỉ thấy một lần việc Tiểu Cửu bị người ta xoá kết bạn.
Không những là Tống Đình.
Mà còn anh trai của Tiểu Cửu,
Mộ An An cũng thấy xoá kết bạn
với cô ây.
Đứa trẻ này thật ngốc nghếch và đáng thương.
Khi đối diện với sự im lặng của Mộ An An, Tiểu Cửu lại có chút không để bụng mà lẩm bẩm một mình: “Em, em chỉ đang nói Đình Đình thôi, từ nhỏ đến lớn cứ nhỏ mọn thế, tầm nhìn cũng hẹp, lại còn hay nổi giận.”
Nói xong, Tiểu Cửu liền dựa vào chỗ bên cạnh.