II
Mộ Tài Tiệp không nói câu sau, chỉ tỏ vẻ đau thương.
Mộ An An không tiếp lời, chỉ lễ phép và vuốt tóc nói: “Cháu vào nghỉ ngơi trước.”
‘ừ, mau đi đi’ – Mộ Tài Tiệp trả lời.
Mộ An An gật đầu rồi kéo Tiểu Cửu vào phòng.
Sảnh có cảm giác như một tứ hợp viện, cửa ra vào cũng là cửa bản lề gỗ kiểu phục cổ.
Mộ An An kéo Tiểu Cửu vào phòng, đóng cửa lại rồi mà vẫn thấy Mộ Tài Tiệp đứng bên ngoài nhìn cô.
Gương mặt Mộ An An không có chút biểu cảm, nhưng khi đóng cửa thì nét mặt có chút trầm xuống.
Tiểu Cửu đối với chỗ này rất hiếu kỳ, tự mình đi khám phá, vốn không biết Mộ An An có biểu hiện
gì lạ.
Mộ An An quay người ngồi trên ghế, nghĩ đến con người Mộ Tài Tiệp này.
Tiểu Cửu chơi một lúc rồi lấy điện thoại kết bạn lại với Tống Đình.
Mặc dù đối phương xoá rất dứt khoát nhưng lại càng dứt khoát kết bạn lại.
Tiều Cửu gửi một icon qua. Đối phương vốn không quan tâm.
Tiểu Cửu: Tụi tôi đến tiểu viện rồi, hoàn toàn theo phong cách tứ hợp viện đấy, chơi vui lắm!
Gửi tin nhắn xong, Tiểu Cửu liền chụp hình qua cho Tống Đình.
Đình Đình: ừ.
Tiểu Cửu: Đình Đình, thực ra tôi luôn muốn hỏi cậu một vấn đề.
Đình Đình: ?
Tiểu Cửu: Cậu tự nhìn mịn xem, chưa gì hết đã xoá bạn với tôi, quay đầu thì kết bạn lại, không mệt à.
Vừa gửi tin nhắn này đi thì 2 phút sau vẫn chưa thấy trả lời.
Tiểu Cửu liền gửi một dấu chấm hỏi qua, kết quả là nhận được một câu trả lời quen thuộc..
Xin lỗi, bạn không phải bạn bè
của đối phương.
Tiểu Cửu: ???
Xin lỗi, bạn không phải bạn bè của đối phương.
Tiều Cửu: ??? Chuyện gì đây?
Xin lỗi, bạn không phải bạn bè của đối phương.
Tiểu Cửu: Tống Đình, tên khốn này!
Đình Đình: Không mệt.
Tiểu Cửu: ????
“Chị An, Tống Đình lại bắt nạt em!”
Tiểu Cửu gào lên một tiếng.
Ngược lại không thấy phản ứng của Mộ An An.
Nghiêng đầu qua thì thấy Mộ An An đang ngẩn người ngồi cạnh cái ghế.
Tiểu Cửu đi qua, sát lại gần Mộ An An.
Mộ An An đẩy Tiểu Cửu ra: “Chị đang suy nghĩ chút chuyện.”
Mộ An An không hoàn toàn ngẩn người ra, vẫn biết Tiểu Cửu đang làm loạn bên cạnh, chỉ là không còn sức để quan tâm.
“Chị An đang nghĩ gì thế?” – Tiểu Cửu hỏi.
Mộ An An cách ra một lúc mới trả lời: “Đang nghĩ tính cách của một người sẽ thay đổi trong tình huống nào.”
“Ý gì vậy?” – Tiểu Cửu không hiểu.
Ánh mắt Mộ An An hướng về Tiểu Cửu: “Một người rất ghét
em, không động đậy gì cũng nổi giận, một câu không hợp liền động tay, sẽ thay đổi..thay đổi
đấy….”
Mộ An An nghĩ, sau đó tìm từ: “Đột nhiên thay đổi đến hình như rất quen thuộc, như dáng vẻ trưởng bối ấy.”
Trước câu hỏi này của Mộ An An, Tiểu Cửu khó hiểu, vò đầu: “Chị An, em nghe không hiểu chị đang nói gì, cái gì mà động hay không cũng ra tay, gì mà giống dáng vẻ của trưởng bối?”
Tiểu Cửu hoàn toàn nghe không
hiểu.
Mộ An An im lặng, liếc mắt đi chỗ khác và tiếp tục nghĩ chuyện của mình.
Cô nghĩ đến là Mộ Tài Tiệp.
Trong ký ức của Mộ An An thì Mộ Tài Tiệp là cậu út mà mẹ rất yêu thương, nhưng cậu út này tính tình rất tệ.
Một câu không hợp là đá ghế, nói đến câu thứ hai là gào to lên.
Mộ An An vì hận cậu ấy nên Mộ Tài Tiệp rất ghét Mộ An An, còn
thường hay la cô xấu.
Lúc trước Mộ Thanh không ở nhà, Mộ An An và Mộ Tài Tiệp không đánh nhau thì là cãi lộn, nhưng giọng Mộ Tài Tiệp rất lớn, Mộ An An cãi không lại nên lần nào cũng khóc, sau đó gọi điện mách mẹ.
Vậy nên Mộ Tài Tiệp rất ghét Mộ An An.
Vì dáng vẻ lúc trước của Mộ Tài Tiệp mà bây giờ Mộ Tài Tiệp rất thoải mái, ung dung, nói chuyện đàng hoàng, tốt tính, lại gần Mộ An An, tỏ vẻ như là trường bối
yêu thương cô lắm, làm Mộ An An thấy thật giả tạo.
Làm bộ làm tịch là có mục đích.
Vậy Mộ Tài Tiệp này là….giả!