Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 192: Không phải cậu cũng rất nhớ một người sao?.

Đêm đó Hoắc Vũ Hạo nói ra những lời ngang ngược kia xong, ngày hôm sau anh lập tức đi công tác.

Trong mấy năm qua, anh thật sự rất bận rộn, hầu như toàn bộ thời gian anh đều bay đi công tác khắp nơi.

Khoảng thời gian anh không có ở đây, Tô Nhã Kỳ cảm thấy mình thật tự do.

Chỉ là, bác Phan quản lý cô nghiêm khắc hơn.

Không những không cho phép cô tới nhà bạn bè mà còn bắt cô tan học phải lập tức về nhà.

Nếu cô muốn làm bất cứ chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến bác Phan trước.

Chuyện này khiến cô cảm rất khó chịu.

May mắn thay, ngày cô đi huấn luyện quân sự đã tới.

Cuối cùng thời gian bị ràng buộc này cũng kết thúc.

Vì huấn luyện quân sự là hoạt động mang tính tập thể khép kín.

Hơn nữa, còn chưa nói tới điều kiện sinh hoạt ra sao nhưng toàn bộ địa điểm huấn luyện đều là núi sâu, rừng già.

Đối với cô thì chuyện này cũng không sao cả.

Chỉ cần không có ai giám sát cô thì cho dù chỗ ở có điều kiện sinh hoạt kém đi chăng nữa thì cô cũng không quan tâm.

Thế nhưng khi cô thực sự tới ký túc xá, cô gần như chết lặng.

Bốn người ở một phòng, hơn nữa còn ngủ trên những tấm phản cứng, không những vậy ngay cả nước ấm để tắm rửa vệ sinh đều được kiểm soát chặt chẽ.

Tịch Hạ lên giường, cả người sắp ngã quỵ: “Trời ạ, bị cô lập với bên ngoài trong mười lăm ngày, mười lăm ngày đó!”

Tuy rằng thời gian huấn luyện quân sự đã được rút ngắn lại, nhưng trong khoảng thời mười lăm ngày này, họ không được phép tiếp xúc với bên ngoài, hơn nữa điện thoại của họ cũng bị tịch thu hết.

Những ngày cô lập như vậy.

Vậy mà… Vậy mà không thể ngờ là phải trải qua nó mười lăm ngày!

Tô Nhã Kỳ cất kỹ đồ đạc rồi âm thầm cổ vũ bản thân, Nhã Kỳ mày có thể làm được, không có việc gì mày không làm được!

“Keng keng keng!”

Tiếng chuông của trại huấn luyện đã vang lên, trước khi tất cả mọi người chuẩn bị xong.

Trên xe, ai cũng đã nghe thầy nói. Trong quân sự, việc gì cũng tuân theo hiệu lệnh, có chuông là có lệnh.

Vì vậy, khi nghe thấy tiếng chuông này, mọi người đã cùng nhau chạy ra ngoài trước khi sẵn sàng.

Trong chốc lát, tại sân thể dục đã tập hợp đầy đủ các sinh viên năm nhất của Đại học Hải Châu.

Người hướng dẫn là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, da đen, thân hình vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm nghị cùng khí thế mạnh mẽ.

Xung quanh anh ta có bốn, năm người đàn ông mặc đồng phục, nhưng trong đó chẳng có ai có quân hàm cao hơn anh ta.

“Xin chào các bạn sinh viên, tôi tên là Triệu Trung Anh, là Tổng huấn luyện viên của các bạn trong mười lăm ngày. Tôi biết các bạn tới từ trường quý tộc nổi tiếng nhất Thành phố Nam Dương này, gia đình của mỗi bạn sinh viên đang đứng ở đây đều sở hữu tài sản trên chục tỷ đồng, thế nhưng…” Huấn luyện viên lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nếu các bạn đã tới đây, bước vào căn cứ huấn luyện của chúng tôi, thì cho dù tài sản nhà bạn có vượt qua trăm tỷ thì mọi người cũng phải tuân thủ theo quy định. Nếu không, chúng tôi sẽ dùng những hình phạt nghiêm khắc nhất đối với các bạn!”

Nói xong anh ta nhìn mọi người rồi tiếp tục: “Đừng thách thức quyền uy của bất kỳ một huấn luyện viên nào trong chúng tôi làm gì, cũng không nên chọc giận chúng tôi làm chi, đây là nơi mà phụ nữ như đàn ông và đàn ông thì như động vật. Vậy nên, bây giờ con gái chạy tám trăm mét, con trai chạy một nghìn mét cho tôi!”

Nhiều sinh viên lập tức choáng váng, có nhầm không vậy!

Vừa mới tới đã chạy một nghìn mét ư?

“Huấn luyện viên Triệu! Bây giờ đã mười một giờ, chúng tôi cũng mới vừa ngồi xe tới đây, một ngụm nước còn chưa được uống, cơm còn chưa được ăn đã bắt chạy một nghìn mét à? Có phải quá đáng quá không?” Một bạn học nam nhìn thấy vậy, không nhịn được lớn tiếng kêu lên.

“Được, tốt lắm! Bạn sinh viên này, mời bạn bước ra khỏi hàng, cho tôi biết bạn tên là gì?”

“Em… Em tên là Lưu Soái.”

“Được. Lưu Soái, một mình cậu chạy một nghìn năm trăm mét cho tôi.”

“Hả?” Lưu Soái ngẩn người.

“Ai cho phép cậu phát biểu mà không xin phép? Ai cho phép cậu được đặt câu hỏi với huấn luyện viên? Ngay bây giờ chạy một nghìn năm trăm mét cho tôi, nếu còn có ý kiến gì thì tăng thêm năm trăm mét!”

Giọng nói của huấn luyện viên Triệu vang lên một cách tàn nhẫn như một lời nguyền.

Mặc dù các sinh viên khác cũng có phàn nàn nhưng trước khi họ tới đây, bố mẹ của họ đã ký giấy cam kết là mọi thứ đều phải tuân theo quy định ở dây.

Hiện tại bọn họ không có di động, cũng không có xe hay ô tô, hơn nữa cổng vào đây đã được đóng chặt.

Ở nơi này, e rằng muốn giết bọn họ cũng dễ như trở bàn tay.

Mọi người nghĩ suy nghĩ cứ chạy trước đã, nếu muốn đấu tranh thì để từ từ bàn bạc lại sau.

Vì vậy, các bạn sinh viên được nuông chiều từ bé còn chưa được hưởng thụ đã bắt đầu chạy.

Sau khi chạy tám trăm mét cùng một nghìn mét.

Tất cả các bạn nữ đều gần như tê liệt, tuy các bạn nam có đỡ hơn một chút nhưng vẫn không thể thở được.

Dù gì thì đây cũng là con cháu của những gia đình giàu có.

Ai rời khỏi cửa nhà mà chẳng có người đưa đón, làm sao có thể chạy một nghìn mét được chứ?

Nói đúng hơn thì cho dù có là năm trăm mét, họ cũng không muốn đi bộ.

“Bây giờ bắt đầu đi ăn cơm.” Huấn luyện viên Triệu hét lên với các sinh viên đang ngồi trên sân thể dục.

Một đám người đang mệt muốn chết nghe thấy vậy đều ngồi im, hiện tại bọn họ đã như vậy mà còn có thể ăn được sao!

“Thời gian ăn cơm của mọi người chỉ có ba mươi phút, nếu bỏ lỡ thì chỉ có thể chờ tới buổi tối mới được ăn. Nơi này cũng không cung cấp đồ ăn vặt cùng đồ ăn khuya!” Một huấn luyện viên khác lớn tiếng nói.

“Tịch Hạ! Đứng dậy đi, chúng mình chịu khó đi kiếm đồ ăn đi!” Cả hai má Tô Nhã Kỳ đều đỏ bừng nhưng cô vẫn cố chấp kéo lấy Tịch Hạ không thể động đậy được đứng dậy.

“Ai u má ơi, mình ăn không nổi, mình mệt muốn chết rồi…” Tịch Hạ thở không nổi, hận bản thân mình không thể ngay lập tức nghỉ ngơi.

“Đứng dậy đi, mình đỡ cậu cùng đi, nếu chúng ta không ăn trưa thì buổi chiều không có cách nào huấn luyện.” Tô Nhã Kỳ kiên nhẫn giúp Tịch Hạ lau mồ hôi rồi từ từ nâng Tịch Hạ đứng dậy.

Tịch Hạ nắm lấy cánh tay cô, đặt sức nặng lên cả người lên cơ thể gầy gò của cô: “Nhã Kỳ, cậu thật tốt, hic hic hic… Mình khó chịu quá, hôm nay kinh nguyệt của mình tới…”

“Không có việc gì, không phải sợ, có mình ở đây với cậu, nếu cậu thật sự không thể chịu nổi thì chúng ta đi xin phép với huấn luyện viên!”

Tịch Hạ mơ hồ gật đầu, ngay cả nói cũng không có sức lực.

Thực ra, không một ai để ý tới hai chân của Tô Nhã Kỳ đều đang run rẩy.

Tuy nhiên, cô nhớ rằng từ khi còn nhỏ, bố đã nói với cô dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải dũng cảm tiến tới.

Nếu cô cũng gục ngã thì Tịch Hạ sẽ càng không chịu nổi.

Từng tốp học sinh dắt nhau tới căn tin, khi nhìn thấy thức ăn, bọn họ đều chết lặng.

“Cái này… Cái này không phải là đồ ăn cho heo chứ!” Các bạn học nam ngay lập tức làm ồn.

Cải thảo, cà tím nướng thịt lợn, canh rong biển, bánh bao hấp, cơm, cùng một quả táo.

“Mọi người đều tới đây để huấn luyện chứ không phải là để hưởng thụ!” Huấn luận viên Triệu nhìn bọn họ, vô cùng thô lỗ nói: “Không thích thì có thể không ăn, nhưng nếu buổi chiều không huấn luyện nổi thì cũng đừng trách tôi là tại sao không nhẹ tay!”

Các bạn học nữ đều nhỏ giọng nói thầm, ngay cả chó nhà bọn họ còn ăn ngon hơn ở đây.

“Quá khó ăn!” Tịch Hạ nhíu mày: “Mình ước gì đầu bếp ở nhà mình nấu cơm, mình muốn được ăn bít tết, mình muốn được ăn party.”

Tô Nhã Kỳ cắn một cái, không nói chuyện nhưng hai tay đột nhiên dừng lại.

“Haizz… Nhã Kỳ, Nhã Kỳ…” Nhìn thấy cô ngẩn người, Tịch Hạ không khỏi gọi cô.

“Hả?”

“Cậu có sao không?”

“Không, không có việc gì!” Cô lúng túng cười rồi lại cắn một miếng.

Không biết tại sao, khi vừa mới nếm thử miếng đầu tiên, cô chợt nghĩ tới món ăn vào đêm hôm đó chú Hoắc đã nấu.

Các món ăn vừa bình thường vừa không quá tinh tế, nhưng chúng đặc biệt ngon.

Chú Hoắc…

Chú đã ở nước ngoài được vài ngày.

Không biết khi nào mới về.

Lúc về nếu không thấy mình, không biết chú có nhớ mình không?

“Á!” Đột nhiên Tô Nhã Kỳ nhẹ giọng kêu lên.

Các bạn học ngồi bên cạnh đều kinh ngạc nhìn qua.

Tịch Hạ vội vàng chạm nhẹ cô: “Cậu không sao thật chứ?”

Tô Nhã Kỳ lắc đầu: “Không, không sao hết! Ăn, cậu ăn cơm đi!”

Trời ạ! Tô Nhã Kỳ! Trong đầu mày đang suy nghĩ gì vậy chứ?

Vì suy nghĩ này mà Tô Nhã Kỳ không thể nghỉ trưa một cách thoải mái.

Khoảng hai giờ chiều, việc huấn luyện lại bắt đầu.

Lần này là luyện tập tư thế đứng nghiêm, đi đều và hô khẩu hiệu.

Những động tác này, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng toàn bộ đều quá sức đối với học sinh.

Đầu tiên phải kể tới là đám con nhà giàu, vừa lười biếng vừa la hét kêu ca dưới cái nắng như thiêu như đốt.

Các cô gái thì không thể chịu đựng hơn được nữa, trong số họ đã có một vài người ngất xỉu.

“Nói to hơn nữa!” Trong mắt huấn luyện viên Triệu chỉ có vẻ thờ ơ, anh ta lớn giọng nói.

“Một, hai, ba,…”

“Cô bước ra!” Huấn luận viên Triệu bước tới trước mặt Tịch Hạ: “Cô còn chưa ăn cơm sao?”

Tịch Hạ rùng mình sợ hãi, nước mắt như muốn chực trào ra.

Tô Nhã Kỳ đứng bên cạnh cũng lo lắng thay cho cô ấy.

“Tất cả điểm số!”

“Bảy…” Tịch Hạ mạnh mẽ hét lên, nhưng vẫn không có bao nhiêu sức lực.

Lúc này khắp người cô đau nhức, cộng thêm chân cô đã không thể đứng vững, buổi trưa còn không ăn được, lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, nói không ra tiếng.

“Nói lại lần nữa!” Giọng của huấn luận viên Triệu lại cất lên.

“Bảy…” Tịch Hạ hét lên, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, nhưng giọng nói còn nhỏ hơn vừa rồi.

Đột nhiên sắc mặt của Huấn luyện viên Triệu thay đổi.

“Báo cáo!” Tô Nhã Kỳ hét lớn.

Huấn luyện viên Triệu nhìn Tô Nhã Kỳ, nhíu mày nói: “Nói!”

“Huấn luận viên Triệu, hôm nay bạn Tịch Hạ tới kì, bạn ấy cảm thấy không thoải mái!”

Sau khi Tô Nhã Kỳ nói xong lời này, cô chỉ cảm thấy mặt mình càng thêm bỏng rát.

Nhưng nếu cô không nói gì thì Tịch Hạ sẽ phải chịu phạt.

Huấn luyện viên Triệu sửng sốt vài giây, sau đó nói: “Cô qua kia nghỉ ngơi.” Nói xong nhìn Tô Nhã Kỳ: “Còn, cô chạy năm trăm mét cho tôi!”

Tịch Hạ ngẩn người nhìn huấn luyện viên Triệu: “Vì sao lại như vậy?”

“Bởi vì cô không thoải mái, hơn nữa cô cũng có miệng, cô không cần cô ấy, miệng mồm nhanh nhẩu như vậy phải chạy năm trăm mét!”

Tịch Hạ nhíu mày, vừa định phản bác thì Tô Nhã Kỳ đã nắm tay cô, nghiêng người nhìn huấn luận viên Triệu: “Dạ vâng thưa huấn luyện viên!”

Vừa dứt lời, cô lập tức chạy.

Tịch Hạ đứng nhìn người con gái nhỏ nhắn đang phải chạy dưới cái nắng như thiêu đốt vì mình.

Lần đầu tiên cô ấy xin thề với trời, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, chỉ cần Tô Nhã Kỳ cần cô thì nhất định Tịch Hạ cô sẽ dùng hết sức mình để giúp cô ấy.

Tô Nhã Kỳ chạy trên sân thể dục gần như ngất xỉu.

Tuy nhiên, cô vẫn cắn răng kiên trì tới cùng.

Bởi vì cô không muốn trở thành đóa hoa trong lồng kính.

Cô muốn nói với bố của cô trên trời, cô có thể làm được bất cứ chuyện gì!

Sau khi chạy năm trăm mét, nhịp tim của cô tăng lên, cả cơ thể cô đều ướt sũng, cô có cảm giác rằng mình sắp ngất đi.

Tuy nhiên cô không khóc.

Cô chống tay lên đầu gối, mồ hôi nhễ nhại nhưng cô vẫn cười, vừa cười vừa rơi nước mắt.

“Mình… Mình…. Mình đã làm được rồi…”

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng cô lan tràn hàng trăm cảm xúc ngổn ngang.

Huấn luận viên Triệu đứng xa nhìn thấy cảnh này, cảm thấy vui mừng. Cô bé này có ý chí rất mạnh mẽ.

Việc huấn luyện buổi chiều rất nhanh đã kết thúc.

Sau năm giờ chính là thời gian hoạt động tự do của mọi người, cũng như lo lắng việc đây là ngày đầu tiên của sinh viên nên anh ta cũng không muốn quá ép người.

Tịch Hạ nằm trên giường không nhúc nhích, Tô Nhã Kỳ ngồi trên giường xoa bóp chân cho cô, sau một ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì phơi nắng.

Hai cô gái trong ký túc cứ khóc, rồi bắt đầu đổ nhiều loại kem chống nắng khác nhau lên da của mình.

“Mình nhớ… Ba mẹ quá…” Tịch Hạ ôm gối, giọng nói có chút khó chịu.

“Mình cũng nhớ người nhà!” Một cô gái tóc ngắn khác nói.

“Mình nhớ bạn trai mình!” Cô gái tóc gợn sóng cũng nói.

“Hóa ra cậu cũng có bạn trai sao?”

Câu trả lời của cô gái tóc gợn sóng khiến mọi người ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận