Hai người đối mắt nhìn nhau, gương mặt điển trai của người đàn ông hiện rõ trước mắt, Lê Nhất Ninh ra vẻ kinh ngạc chớp chớp mắt, vui vẻ nói: “Cảm ơn cảm ơn.”
Hoắc Thâm: “……”
Vẻ mặt anh cứng nhắc, cứng rắn nói: “Cần gì thì gọi người làm.”
“…… Ồ.”
Lê Nhất Ninh hiểu rõ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất, Lê Nhất Ninh lắc ly nước trong tay khẽ cười một tiếng.
Nhỏ mọn.
Thật ra cô chỉ muốn nhìn xem Hoắc Thâm là im lặng không quan tâm hay là như thế nào. Không ngờ tới người này còn khá tốt bụng.
Lê Nhất Ninh tự cho rằng là tốt bụng, chứ không phải là thứ gì khác.
Hoắc Thâm ra khỏi phòng ngủ thì đi thẳng tới thư phòng.
Sau khi nghe người quản lý báo xong lịch trình tiếp theo, anh im lặng mấy giây rồi nhìn về phía Dư Hưng.
“Hà Thánh Nguyên cái tên này từng nghe nói chưa?”
Dư Hưng đang nói hăng say, bỗng nghe thấy một cái tên xa lạ thì sững người lại: “Ai?”
Hoắc Thâm nhíu mày lặp lại lần nữa: “Hà Thánh Nguyên.”
Dư Hưng nghĩ ngợi: “Không quen, sao thế?”
“Điều tra một chút.”
Nghe xong, Dư Hưng nhướng mày hơi bất ngờ: “Điều tra cái gì? Cậu có hứng thú với người này sao?”
Hoắc Thâm không lên tiếng, chỉ cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo.
Dư Hưng vui vẻ, nói năng lộn xộn: “Không phải, bây giờ tôi lên baidu điều tra cho cậu.”
Làm tới được chức quản lý này rồi Dư Hưng đối với những nghệ sĩ không được nổi tiếng trong giới, thật sự không quan tâm lắm.
Anh ta đã đạt tới đỉnh cảo này rồi, còn đi quan tâm những nhân vật vô danh đó làm gì.
Càng đừng nói Hà Thánh Nguyên hiện tại không có tác phẩm nổi bật nào, cũng chỉ đóng vài vai nhỏ trong phim truyền hình mà thôi.
Một phút sau, Dư Hưng đọc thông tin của Hà Thánh Nguyên: “Hà Thánh Nguyên, 22 tuổi, xuất thân từ cuộc thi tuyển chọn, quay được mấy bộ phim, dùng nụ cười trong trẻo đẹp đẽ đạt được ngàn vạn trái tim thiếu nữ, hiện tại đang quay bộ «Thanh Xuân Quá Ngọt» của đạo diễn Lâm…….”
Đọc tới đây, Dư Hưng kẹt lại.
Anh nghẹn một cái, nhìn Hoắc Thâm nói: “Đóng cặp với Mạnh Lạc Xảo, tài nguyên không tệ nhỉ.”
Hoắc Thâm nhíu mày: “Im miệng.”
Dư Hưng: “……. Không phải là cậu bảo tôi điều tra sao.”
Hoắc Thâm lạnh lùng nói: “Những tài nguyên tiếp theo của cậu ta, chặn hết.”
“Hả?”
Dư Hưng ngẩn người mấy giây mới xác định bản thân không nghe lầm.
“Chặn hết? Tại sao?” Lúc này anh ta mới nghiêm túc trở lại, nhịn không được nói: “Cậu với cậu ta hình như chưa từng chạm mặt nhau, từ lúc nào đã đắc tội cậu rồi?”
Hoắc Thâm lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Dư Hưng gật mạnh đầu, ra dấu tay: “Tôi hiểu rồi.”
Không thể hỏi nhiều, trực tiếp đi làm là được.
Một lúc sau, Dư Hưng ra dấu OK với Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm gõ mặt bàn, nghĩ tới người phụ nữ đã cáo trạng với mình đang ở trong phòng ngủ, mặt mày chứa đầy ý cười không dễ phát hiện được.
*
Ngày hôm sau Lê Nhất Ninh không đi đâu hết, cô cứ làm ổ ở trong phòng xem hết hai bộ điện ảnh, thuận tiện liệt kê một danh sách để chú Hứa tìm người giúp mình đi mua những đồ dùng cần thiết về.
Nhìn thấy một hàng bày ra ở trước mắt mình, Lê Nhất Ninh có chút ngẩn người.
“Chú Hứa, sao lại mua nhiều như vậy ạ.”
Chú Hứa cúi đầu nhìn: “Không nhiều, đều mua theo lời căn dặn của bà chủ cả, mỗi người một phần.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô sững người: “Chuẩn bị cho tất cả khách mời?”
Chú Hứa gật đầu, cười nói: “Biết ngay bà chủ sẽ bỏ quên điểm này mà, dẫu sao mọi người là cùng tham gia chương trình, mỗi người một phần thích hợp hơn.”
Bình thường khi lên chương trình, nghệ sĩ đều sẽ chuẩn bị quà tặng.
Trước giờ Lê Nhất Ninh chưa từng tham gia, lúc này thật sự quên mất điều quan trọng này rồi, cũng may có chú Hứa săn sóc.
Cô nhìn thấy, không thể không tỏ ý khen ngợi chú Hứa: “Chú Hứa chú quá lợi hại, cảm ơn chú Hứa.”
Cô nhịn không được nói: “Chú Hứa sau này nếu chú bị Hoắc Thâm cho từ chức thì nhớ tới tìm con, con nhất định mời chú làm quản gia.”
Chú Hứa: “? ? ? ?”
Hoắc Thâm vừa đi vào phòng: “…….”
Anh nhìn những đồ vật chất đống trên sàn nhà, rồi nhìn nụ cười trên mặt cô vợ của mình, khẽ cười một tiếng.
Lê Nhất Ninh: “…….”
QWQ
Nói xấu người ta thật không thể chấp nhận được.
Cô ho một tiếng, vờ như bản thân không có nói gì cả: “Chừng này một vali của con chứa không hết đâu.”
Chú Hứa: “Hai vali, địa điểm của mọi người đã quyết định chưa?”
“Quyết định rồi, là ở thảo nguyên.”
Địa điểm khách sạn bình dân lần này tới chính là trên một thảo nguyên lớn, vị trí địa lý cực tốt, phong cảnh tươi đẹp nhất là trong mùa hạ cỏ xanh như tấm thảm là một nơi tốt thích hợp để thả lỏng tâm tình.
Nghe xong, chú Hứa có chút lo lắng.
Ông xoay đầu nhìn Hoắc Thâm: “Ông chủ, ở đó chúng ta không phải có một khu nghỉ mát đang tu sửa sao?”
“Còn có một nông trường.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
“! ! !”
Tại sao cô không biết?! Hoắc gia lại còn có một nông trường?!!
Cô nhìn Hoắc Thâm một cách hoảng hốt không thôi.
Vẻ mặt Hoắc Thâm nhạt nhẽo: “Làm sao?”
Chú Hứa ho một cái rồi nói: “Hay là đánh tiếng với bên đó, tới lúc ấy bà chủ đi quay chương trình sẽ càng thuận tiện hơn?”
Hoắc Thâm lạnh lùng nhấc mí mắt lên, giọng nói lạnh nhạt: “Tùy cô ấy.”
Lê Nhất Ninh nghẹn.
Cô chớp chớp mắt nhìn chú Hứa: “Hoắc gia……. Còn có thảo nguyên lớn và nông trại? Tại sao con không biết?”
Chú Hứa lúng túng cười: “Bà chủ chưa từng hỏi mà, nơi đấy đã được giữ lại từ rất nhiều năm rồi, nhưng không có người muốn đi quản lý cũng không thường xuyên nhắc tới.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Bây giờ cô thật muốn hỏi đám người này, tại sao không có ai bằng lòng đi quản lý chứ! !
Quản lý nông trường thú vị biết bao nhiêu! !
Suy nghĩ chốc lát, Lê Nhất Ninh dè dặt nhìn chú Hứa hỏi: “Ước chừng có bao nhiêu bò dê ạ?”
Chú Hứa nghĩ ngợi, thấp giọng nói: “Không rõ lắm, ước chừng khoảng mấy ngàn con không vượt quá mười ngàn.”
Ước chừng! Có lẽ! Mấy ngàn con? !
Lúc này Lê Nhất Ninh rất muốn biểu diễn màn choáng ngất ở trước chú Hứa, muốn hỏi ông xem rốt cuộc từng thấy cảnh tượng lớn tới mức nào mới có thể nói mấy ngàn con bò ngựa dê một cách nhẹ tênh như vậy, giống như đó chỉ là mấy trăm đồng không bằng.
Nhìn thấy vẻ mặt bà chủ thay đổi liên tục, chú Hứa bừng tỉnh phát hiện bản thân hình như nói sai điều gì đó rồi, ông vội vàng bổ sung: “Bà chủ, cần tôi liên hệ với bên đó không?”
Lê Nhất Ninh vịn sô pha ngồi xuống, yếu ớt xua tay: “Không cần.”
Cô hít sâu một cái: “Con muốn bình thường giống như mọi người được rồi.”
Chú Hứa gật đầu: “Vậy cần liên hệ máy bay tư nhân đưa cô qua đó không?”
Lê Nhất Ninh: “……. Cũng không cần, con xuất phát cùng tổ tiết mục.”
“Được, nếu bà chủ có cần gì thì có thể gọi điện bất cứ lúc nào cho tôi.”
“Được ạ.”
Sau khi chú Hứa đi rồi, lúc này Lê Nhất Ninh nén không được cơn chấn động trong lòng mình nữa, cô móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giản Viên Viên.
Lê Nhất Ninh: [Viên Viên ! ! !]
Giản Viên Viên: [Mình đây ! ! ! !]
Lê Nhất Ninh: [Cậu biết Hoắc gia có một nông trường không?]
Giản Viên Viên: [Hình như từng nghe nói, sao thế.]
Lê Nhất Ninh: [Tại sao mình không biết? !]
Giản Viên Viên: [Trước đó mình cũng không biết, đấy là có lần mình nghe ba mẹ mình nói muốn đi thảo nguyên chơi, sau đó nói liên hệ với bên dì Hoắc gì đó mới biết, cũng không dám xác định là thật hay giả, Hoắc gia có thật sao?]
Lê Nhất Ninh: […… Có, nghe nói còn có mấy ngàn con.]
Giản Viên Viên: [Woa, vậy lần sau chúng ta có thể đi xem rồi phải không, ngồi trên trực thăng quan sát, cảm giác rất sướиɠ.]
Lê Nhất Ninh: [………..]
Nói chuyện với Giản Viên Viên tới đây, cô mới không thể không thừa nhận suy nghĩ của những người có tiền, cô thật sự hiểu không nổi.
Ngồi trực thăng quan sát đám bò ngựa dê của nhà mình…… chủ ý ‘hay’ này là ai nghĩ ra vậy, thật mẹ nó không được thoải mái lắm được không! !
Sau khi hẹn với Giản Viên Viên sau này có cơ hội ngồi trực thăng tuần tra bò ngựa dê xong, cô lại ngã lên trên giường.
Nghĩ ngợi chốc lát, Lê Nhất Ninh còn làm cho mình một bảng phân tích số liệu có liên quan tới mấy người tham gia chương trình quán trọ bình dân.
Cô biết nhiều như vậy, cũng là nhờ bên Tống Tĩnh nghe ngóng được không ít tin tức.
Ví dụ như Lâm Du và Tề Thao là một đôi tình nhân, yêu đương được mười năm rồi đoán là sẽ nhanh chóng kết hôn thôi, nhưng hai người không biết có thích hợp để kết hôn không cho nên muốn tới khách sạn bình dân để sớm chiều ở chung một đoạn thời gian thử xem sao.
Phương Văn Lâm là một diễn viên luôn diễn nam hai, nhân vật không được nổi bật lắm nên luôn không nổi lên được, cho nên muốn đi con đường tham gia show giải trí.
Còn như Giang Nguyên, là quản lý của anh ta muốn để anh ta lên chương trình giải trí hút fan, Đồng Nhiễm cũng như vậy.
Cuối cùng là bản thân, là một con cá muối muốn kiếm tiền, lên chương trình này ngoại trừ muốn tẩy trắng bản thân thì chỉ có tiền hấp dẫn được cô.
Như vậy xem ra, hình như chỉ có cô là không có tiền đồ nhất.
Cô nhìn một cái, tổ tiết mục hình như sau khi ổn định xong còn định mời khách mời đặc biệt tới, tham gia ghi hình một hoặc hai kỳ.
Còn như muốn mời ai, tạm thời còn chưa nói.
Lê Nhất Ninh ghi nhớ toàn bộ những tin tức này xong thì bảo người làm sắp xếp đồ đạc giúp mình, lúc này mới đi tắm rửa nghỉ ngơi chuẩn bị nghênh đón một thử thách mới cho mình.
*
Hôm xuất phát, Lê Nhất Ninh và những nghệ sĩ khác tập hợp lại.
Sau khi tới sân bay, tổ tiết mục nói một chút quy định của chương trình.
Chương trình này là lần đầu tiên chơi lớn như vậy, cả quá trình đều được trực tiếp cho mọi người xem mà không trải qua bất kỳ khâu biên tập nào, cho nên bất kể bạn có làm điều gì tốt hoặc không tốt đều có thể phơi bày ngay ở trước mặt mọi người.
Cuối cùng, sau khi trải qua quá trình biên tập lại của tổ tiết mục, mỗi thứ sáu hàng tuần mới phát sóng một tập chất lượng chuẩn.
Tổ tiết mục mở kênh trực tuyến, để khán giả có thể nhìn thấy mọi phía.
Vốn độ hot của chương trình không được cao lắm nhưng sau khi có đợt tuyên truyền lần trước, độ hot của chương trình nháy mắt tăng lên.
Lê Nhất Ninh không thể không phục năng lực làm việc của tổ tiết mục, nghe thấy kiểu phát sóng trực tiếp mọi mặt, cô đã biết ngay tổ tiết mục nhất định còn làm ra chuyện gì đó nữa.
Bất kể là làm gì đều phải cẩn trọng từ lời nói tới việc làm mới được.
Sau khi tuyên bố quy tắc xong, nhân viên công tác mỉm cười nhìn mọi người: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi.”
Lê Nhất Ninh không quen thuộc với mọi người, nhìn thấy máy quay phim bên cạnh đang mở, cô đoán bây giờ tổ tiết mục đã bắt đầu trực tiếp rồi.
Nghĩ ngợi một lúc, sau đó cô cũng không giả vờ ở trước mặt mọi người nữa, cô và Lâm Du và Tề Thao cùng Phương Văn Lâm chào hỏi xong, cô thuận thế ngồi xuống bên cạnh, yên lặng ăn bữa trưa.