Lê Nhất Ninh không lên tiếng, bên tai đều là hơi thở của người đàn ông này.
Chốc lát sau, Hoắc Thâm nhẹ nhàng sờ vành tai đỏ ửng của cô, thấp giọng cười một tiếng: “Sao không nói chuyện.”
Lê Nhất Ninh đỏ mặt, vùi đầu ở hõm cổ của anh ‘ừm’ một tiếng: “Không muốn có thể trả hàng không?”
Hoắc Thâm: ” ”
“Không thể.”
Anh cụp mắt chăm chú nhìn cô. Ý cảnh cáo trong mắt rất rõ ràng.
Lê Nhất Ninh phì cười, khóe mắt cong cong nhìn anh: “Vậy mà anh còn hỏi?”
Cô ôm cổ Hoắc Thâm hôn lên môi anh, cười mỉm nói: “Đã không thể trả hàng, vậy thì em miền cưỡng nhận thôi.”
Hoắc Thâm khòng nói chuyện, cứ im lặng như vậy nhìn cô.
Lê Nhất Ninh bị anh nhìn như vậy đâm ra lúng túng, cõ khẽ ho một tiếng nhanh chóng chuyến lực chú ý lần nữa.
“Nhưng mà ”
Cô chớp chớp mắt nhìn Hoắc Thâm: “Có một vấn đề.”
‘Hửm?” Hoắc Thâm nhướng mày một cái, giọng
nói trầm thấp êm tai.
Lê Nhất Ninh xoa lồ tai của mình, mím môi nói: “Vừa rồi em nói với Tiều Ngọc là em ra đây lấy quà, lát nữa trở vào bọn họ hỏi tới thì phải làm sao?”
Hoắc Thâm nhìn tia giảo hoạt trong đáy mắt của cô, anh lười nhác đáp một tiếng.
“Em nói phải làm sao?”
Lê Nhất Ninh trừng anh: “Em đang hỏi anh đây.”
Hoắc Thâm bổng mỉm cười, mặt mày thoải mái đi không ít.
Anh xoa má cô vừa bất lực vừa yêu chiều, duỗi tay lấy ở bên cạnh ra một cái hộp.
“Gì vậy ạ?”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn, sau khi nhìn thấy logo bên trên thì mắt vụt sáng.
Cô nhìn Hoắc Thâm bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, giống như là không dám tin anh sẽ tặng mình cái này.
“Không phải em rất thích dây chuyền của nhãn hiệu này sao?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Hoắc Thâm dịu dàng nói: “Trước đó đã đặt cho em, vừa mới đưa tới.”
Anh híp mắt mỉm cười, nhìn bộ dáng ngây người của cô rồi hôn một cái, dổ dành nói: “Mở ra xem xem có thích khồng?”
Lê Nhất Ninh: “ừm.”
Ngón tay của cô hơi run rẩy mở từng lớp bên trong hộp ra.
Một chiếc dây chuyền đẹp đẽ nằm trong hộp, mặt dây chuyền làm bằng kim cương kiểu dáng ngôi sao, hơn nữa càng quan trọng hơn là viên kim
cương này có màu hồng.
Đồ của nhãn hiệu này trước giờ luôn rất (Tắt, khi đó đối với bọn họ mà nói tiền không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là Lê Nhất Ninh chỉ mới thích nó khồng bao lâu, có một lần ở nhà xem tạp chí với Giản Viên Viên từng nhắc tới, cô không ngờ Hoắc Thâm có thế biết.
Thậm chí còn tặng mình một sợi dây chuyền được thiết kế riêng.
“Dây chuyền này. ’’
“Làm sao?”
Lê Nhất Ninh nhìn anh đầy kinh ngạc: “Sao anh biết em thích kiểu này?”
Hoắc Thâm không đáp, cầm dây chuyền lên nhìn cồ: “Anh đeo thử cho em?”
Cô chớp chớp mắt, “Được.”
Làn da của Lê Nhất Ninh trắng nõn đeo thêm dây chuyền lên trông rất xinh đẹp, nhất là mặt dây chuyền viên kim cương màu hồng đang phát sáng, giá trị không nhỏ không nói còn có thể tôn lên làn da của cô càng trở nên trắng nõn hồng hào, quyến rũ
không gì sánh bằng.
“Đẹp có đẹp không?”
Hoắc Thâm nhìn chăm chú chốc lát, trái cổ lăn lên lăn xuống, hôn một nụ hôn lên mặt dây chuyền, khẽ giọng hỏi: “Em nói xem?”
Anh đều dùng hành động đế chứng minh.
Trái tim của Lê Nhất Ninh không khỏi đập nhanh nửa nhịp, cô đỏ mặt sờ mặt dây chuyền: “Cảm ơn anh.”
Hoắc Thâm khẽ cười: “ừm. cảm ơn thế nào?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt.
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, thân thiết dựa vào bên tai cồ, hạ giọng hỏi: “Không cần cảm ơn sao?”
Lê Nhất Ninh: ” cần.”
Cô cạn lời, hờn dồi liếc Hoắc Thâm một cái: “Em không nói với anh nữa, em phải trở vào quay phim đây.”
Hoắc Thâm cụp mắt nhìn dáng vẻ xấu hố của cồ nửa ngày, âm thầm cong khóe môi lên: “Được.”
“Vậy còn anh?”
Hoắc Thâm nghiêng đầu, ngừng lại mấy giây rồi nói: “Anh tới đây là đế thăm em mà, nên sẽ đi vào cùng em.”
” ô.” Khóe môi Lê Nhất Ninh cong lên, cố
gắng kiềm nén trái tim nhảy nhót của mình mà bình tĩnh đáp một tiếng.
*
Hai người cùng trở về, phần lớn ánh mắt của mọi người trong phim trường đều rơi trên người bọn họ.
Có điều không có trắng trợn như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!