Khi anh đếm đến chữ số cuối cùng.
Cô đã hét lên.
Khoảng thời gian đó, khoảnh khắc đó, mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng.
Người đàn ông không di chuyển nữa.
Cô cũng không dám cử động.
Đánh cược, cô đang đánh cược.
Những lời mang tính chất đánh cược này liệu có giúp cô chết đi sống lại được hay không?
Câu nói này liệu có thể giúp cô thoát khỏi tình cảnh khó khăn này hay không?
Cô biết rõ, hiện tại mình đang không có ấn tượng tốt với người khác.
Ở trên Internet ai cũng mắng chửi cô không có lòng tự trọng, không biết xấu hổ, là hồ ly tinh phá hoại tình cảm của người khác.
Cho nên khi câu nói này được hét ra, lại càng thêm khẳng định rằng cô chính là một người phụ nữ không có lòng tự trọng.
Vài giây sau, người đàn ông chống người ngồi dậy, đôi mắt u ám nhìn cô chằm chằm.
Vân Tử Lăng buộc mình phải ngước mắt lên nhìn lại đôi mắt đang khiến cô run rẩy kia.
Sau đó, khóe miệng cô khẽ nhếch nở một nụ cười chế nhạo, sau đó cô thì thầm: “Anh rể…”
Người đàn ông đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng trở nên hung ác nham hiểm, ngón tay đột nhiên cầm chặt lấy cằm cô, lạnh lùng nói: “Là cô?”
Vân Tử Lăng nhìn thấy sự ghê tởm không thể che giấu trong ánh mắt của người đàn ông.
Cô biết được rằng mình đã an toàn.
“Tôi… tôi không được sao?” Cô cắn môi, tỏ ra yếu đuối nhìn anh.
“Nếu để cho tôi phát hiện ra cô đang âm mưu thủ đoạn với tôi, thì cô…” Hoắc Ảnh Quân đột nhiên cong môi, ngón tay vốn đang ở cằm cô bắt đầu vuốt ve khuôn mặt cô.
Trong khoảnh khắc, cơ thể Vân Tử Lăng trở nên căng cứng.
“Sẽ là mãi mãi không thể trở lại được nữa!” Anh cười nhạt.
Đôi mắt sâu thẳm lại lộ ra tia sáng lạnh lẽo khiến người ta ớn lạnh.
Giây tiếp theo, anh đứng lên.
Vân Tử Lăng không nói lời nào, vung tay lên, không nhịn được mà nắm chặt thành nắm đấm, hoàn toàn ngược lại với tất cả sự lo lắng của cô.
Khí chất của người đàn ông này thực sự quá đáng sợ…
“Cứ làm cô hai của nhà họ Vân cho tốt, tôn trọng chị gái cô một chút, đừng có giở trò khôn vặt, nếu không…” Dù chưa nói xong, nhưng anh nhìn cô một cái như muốn nói ‘Cô cứ thử xem’.
Ngay sau đó, anh mở cửa đi ra ngoài.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Cơ thể đang căng cứng của Vân Tử Lăng, đổ gục xuống giường.
Cô muốn trả thù Vân Tử Diễm, cướp đi tất cả những gì quý giá thuộc về cô ta.
Nhưng người đàn ông này …
Cô thực sự rất sợ anh, trong trận chiến này, cô có nên tiếp tục bước tiếp không?
Hai ngày sau.
Với sự giúp đỡ của gia đình Phương Mẫn Hy, Vân Tử Lăng đã an táng xong cho Bạch Hải Quỳnh.
“Tử Lăng, cậu dọn đến nhà của mình ở đi, có được không?” Phương Mẫn Hy thực sự lo lắng cho cô.
“Không sao đâu, bọn họ cũng không thể ăn thịt mình được!” Vân Tử Lăng nắm lấy tay cô ấy, cười mệt mỏi.
“Nhưng mình sợ rằng Tử Diễm sẽ… còn có bố của cậu nữa, đúng rồi, còn có người mẹ kế không ra gì đó nữa. Cậu thực sự muốn ở đó sao? Đó chính là hang sói đấy!” Mẫn Hy tỏ ra vô cùng lo lắng.
“Hang sói thì sao chứ? Mẹ mình đã mất rồi, không còn gì có thể uy hiếp mình được nữa. Bọn họ ép chết mẹ mình. Mình muốn tìm lại công đạo cho mẹ mình.”
“Nhưng cậu không đấu lại bọn họ được đâu!”
Vân Tử Lăng vỗ vai cô ấy: “Con bé ngốc nghếch này, cậu phải nhớ một câu, vua thắng cũng phải thua thằng liều, người phải sợ chính là bọn họ đấy.”
“Tử Lăng…”
“Được rồi, mình hứa với cậu, mình sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, sẽ không ở đó quá lâu đâu, tin mình đi?” Cô biết Mẫn Hy thật lòng lo lắng cho cô, nhưng cô không muốn cô ấy tiếp tục như vậy nữa.
“Vậy thì cậu phải hứa với mình, nếu có chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho mình sớm nhất có thể nhé!”
“Được!”
Nói xong, Vân Tử Lăng không chậm trễ thêm nữa, cô gọi taxi rồi lập tức đi đến khu biệt thự.
Vân Hâm Bằng, nếu như ông ta đã mời cô về nhà, thì tại sao lại phải sửa đổi lại cơ chứ.
Nếu vậy cô sẽ làm như những gì ông ta mong muốn!
Vân Tử Diễm, chị gái tốt, em đến rồi đây!