Diệp Ninh không thể tin được bản thân hiện tại đang làm khách ở Kỷ Gia. Cho dù bản thân cô không phải sát thủ hàng đầu nhưng để bị bắt thế này cũng quá mất mặt. Khoan hãy nói cô hiện tại là bạn gái của Đàm Mặc, riêng với thân phận một trong các thành viên của tổ chức Bạch Hồ cũng đủ để Kỷ Đình Dạ mang cô ra khai đao mấy lần rồi. Nhưng cho đến hiện tại cô vẫn bình an vô sự, được tiếp đãi chu đáo chỉ là không thể rời khỏi nơ này. Diệp Ninh nhìn căn phòng với bốn bức tường kiên cố trước mặt không khỏi nản lòng thoái chí.
- Cô đang thở dài sao?
Một giọng nói từ cửa cất lên, cho dù Diệp Ninh không ngẩng đầu cũng biết là ai đã tới. Truyện Thám Hiểm
- Bị nhốt ở đây chẳng lẽ tôi nên vui mừng à? Phu nhân cũng thú vị thật đấy.
Bạch Tư Âm tao nhã ngồi xuống sofa, đối với thái độ không chút lễ phép của Diệp Ninh lại chẳng lấy vẻ gì làm giận.
- Yên tâm đi, A Dạ chỉ muốn ngồi lại nói chuyện tử tế với Đàm Mặc thôi. Nếu anh ta có thể hiểu rõ thì cô sẽ được ra ngoài.
- Vậy nếu Đàm Mặc không đồng ý thì sao?
Diệp Ninh cười mà như không nhìn Bạch Tư Âm, cô không cảm thấy người ở đây lại dễ dàng thả cô đi như vậy.
Bạch Tư Âm rót một tách trà, sau đó mang nó đặt trước mặt Diệp Ninh.
- Vậy thì tiếc quá, có lẽ Diệp tiểu thư phải ở đây hơi lâu rồi.
Diệp Ninh nhếch môi, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Phu nhân đến chỉ để nói những lời này ư?
Diệp Ninh thẳng thắn đặt câu hỏi, cô biết Bạch Tư Âm không tẻ nhạt đến mức đến nói chuyện phiếm với cô.
Bạch Tư Âm cũng không nghĩ giấu diếm, thành thật đáp:
- Tôi được biết vì Hạ Mẫn Hi vô tình hại đến sát thủ đứng đầu trong tổ chức các cô nên mới bị Rose tuyên án tử. Nhưng cô lại không màng tính mạng đến cứu cô ấy dù hai người chưa từng quen biết. Vậy lý do là gì vậy?
Diệp Ninh trầm mặc, so với Kỷ Đình Dạ đang vì báo thù mà mất lý trí, người phụ nữ này lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Bà ta dễ dàng nhìn ra bất thường, chính vì vậy mới chịu bỏ chút thời gian đến đây tìm hiểu. Diệp Ninh biết hiện tại cô vẫn bình an một phần là nhờ vào chuyện đó. Khoan nói đến Tống Kiều là người trong lòng Kỷ Đình Dạ, chỉ riêng con trai độc nhất của hắn cũng đủ để cô được tiếp đón một cách đặc biệt ở nơi này.
- Phu nhân có lẽ không biết, trước đó tôi đã rời Bạch Hồ rồi. Hơn nữa tôi làm vậy không phải để cứu Hạ Mẫn Hi, tôi chỉ không muốn Đàm Mặc trở thành quân cờ trong tay Rose mà thôi. Chỉ vì một minh tinh nhỏ bé không quan trọng mà trở mặt với Hắc Dạ, nếu là người thông minh như phu nhân chắc là hiểu ý tôi mà.
Khoé môi Bạch Tư Âm khẽ nhếch, rõ ràng bà ta không hề tin lời nói của Diệp Ninh.
- Phải không? Hạ Mẫn Hi thật sự chỉ là một minh tinh nhỏ bé ư? Nhưng theo tôi được biết cô ấy rất rành cách làm việc của sát thủ đấy.
Diệp Ninh tựa lưng vào ghế, biểu cảm mệt mỏi cho thấy cô không muốn nhiều lời.
- Cho dù bà nghi ngờ thế nào thì bây giờ cô ấy cũng đã chết nên không còn là mối đe dọa tiềm tàng khiến phu nhân mất ngủ nữa. Tôi nghĩ phu nhân nên về đi, bởi những câu hỏi của bà tôi không có cách nào giải thích được.
- Vậy sao, cũng rất khó nhỉ?
Bạch Tư Âm buông một câu không đầu không đuôi trước khi rời đi, nhưng bấy nhiêu cũng khiến Diệp Ninh mất ngủ. Người phụ nữ này có thể một mình lèo lái Kỷ Thị và Hắc Dạ khi con trai chỉ mới mười tuổi, đứng trước một bầy lang sói lại không chút yếu thế nào. Bà ta so với Rose càng khó đối phó hơn.
Diệp Ninh không biết Bạch Tư Âm đã tra ra được những gì, nhưng từ thái độ hôm nay cho thấy bà ta biết nhiều hơn cô nghĩ. Cô phải làm gì đó trước khi họ tìm ra mối liên kết giữa Hạ Mẫn Hi và Tống Kiều mới được.
Trong lúc Diệp Ninh còn đang loay hoay tìm cách thoát ra ngoài, thì Tống Kiều lại vắt óc suy nghĩ lẻn vào dinh thự. Nhưng Kỷ Gia đúng thật là rất nghiêm ngặt, cho dù tuyển hầu gái cũng phải điều tra mười tám đời tổ tông của người ta. Tống Kiều rất muốn hỏi cái quy định biến thái kia là do ai lập ra, hắn là muốn tuyển nha hoàn hay tú nữ? Nhưng bức xúc thì bức xúc, cô cũng không thể để lộ thân phận của mình.
Tống Kiều chán nản thở dài, cô muốn đến sòng bài làm vài ván giải khuây. Nhưng còn chưa đi hết hành lang, đã bị một cô gái chẳng biết từ đâu lao ra cản đường. May mà thân thủ cô không tệ mới có thể tránh vụ va chạm đó.
Tống Kiều định cứ thế lướt qua, không ngờ cô gái kia đột nhiên nhào đến ôm lấy chân cô nức nở:
- Tiểu thư, xin cô hãy cứu tôi với. Tôi thật sự chịu không nổi nữa, tôi cầu xin đấy…
Tống Kiều nheo mắt, lúc này cô mới có dịp nhìn kỹ đối phương. Trên người cô ta đầy vết bầm xanh tím, quần áo xốc xếch không chỉnh tề. Chiếc váy đang mặc đã bị xé rách một nửa. Mọi người đều là người trưởng thành, khỏi nói cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Tống Kiều gõ tay đối phương ra, thứ mùi trên người cô ta thật sự rất khó ngửi.
- Có lẽ tôi không thể giúp gì được rồi, ở đây trái luật sẽ bị trừng phạt đấy.
Cô gái nước mắt lưng tròng, vẫn nắm lấy cô như nắm lấy sợi rơm cứu mạng.
- Tôi xin cô, tôi sẽ cho cô tiền. Cô đưa tôi rời khỏi đây đi…
Tống Kiều ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra giúp cô gái lau nước mắt.
- Tiếc quá, bọn họ đuổi đến rồi…
Tống Kiều hất hàm ra hiệu cho cô gái nhìn phía sau, quả nhiên đã có một đám thanh niên cao to cùng một cô gái đang cười thích thú tiến về phía này. Tống Kiều đứng dậy, lùi lại vài bước làm một kẻ ngoài cuộc.
Cô gái kia ăn mặc rất mát mẻ, gương mặt sắc sảo với lối trang điểm đạm. Cô gái kia vừa thấy bọn họ đã sợ đến mặt mày trắng bệch, lập tức nhìn về phía Tống Kiều cầu cứu. Nhưng Tống Kiều lại làm như không thấy, chỉ hứng thú đứng nhìn.
Người phụ nữ vừa đến đã túm tóc cô gái, không chút lưu tình mà thẳng tay ấn xuống nền nhà:
- Lưu tiểu thư, cô thật sự khiến tôi vất vả đấy. Đã đến đây còn muốn rời đi, đúng là không biết tốt xấu.
Cô ta vừa nói vừa dùng sức, mặc cho người kia liên tục cầu xin. Mãi đến khi đã hả cơn giận, cô ta mới chịu buông tay ra chậm rãi đứng dậy.
- Đắc tội với Kỷ Đình Dạ, kết cục thế này đã là nhẹ nhàng rồi. Tối nay có khách VIP đấy, cô nên ngoan ngoãn mà phục vụ chu đáo đi. Nếu còn dám gây chuyện, tôi sẽ phế cô.
Người phụ nữ dùng chân dẫm lên bàn tay cô gái kia, khiến cô ấy đau đến gào thét không ngừng. Đợi cô ta nhấc chân lên, hai tên vệ sĩ phía sau mới tiến đến đem người rời đi. Cô gái trước khi bị đưa vào trong còn không quên ném cho Tống Kiều cái nhìn căm hận, nhưng đáp lại chỉ là cái nhún vai hờ hững của cô. Người phụ nữ giải quyết xong chuyện chính, bấy giờ mới hướng Tống Kiều cười nói:
- May nhờ có tiểu thư giúp đỡ ngăn cản, thật sự cảm ơn cô.
Tống Kiều đem khăn tay bỏ vào thùng rác bên cạnh, nháy mắt với người phụ nữ.
- Không có gì, chỉ là tiện tay thôi.
Cô vừa nói vừa xoay người rời đi, xem ra hôm nay vận may của cô cũng không đến nỗi tệ…