Diệp tiểu thư, có người muốn gặp cô.Quý Lẫm lên tiếng, kéo Diệp Ninh đang ngơ ngẩn trở về thực tại. Từ khi trở về sau bữa tiệc thọ đầy sóng gió của Lưu Vũ Bằng, đây không biết là lần thứ mấy Diệp Ninh thất thần như vậy.
- Có biết là ai không?
Diệp Ninh ho khẽ, cố làm ra biểu cảm tự nhiên mà hỏi Quý Lẫm. Anh ta cũng không nghĩ sẽ che giấu, đáp rất thành thật.
- Cô ta không báo danh, chỉ nói nhận ủy thác của Saly đem một thứ đến đưa cho cô.
Diệp Ninh cau mày, cuối cùng là gì mà thần thần bí bí như vậy. Nhưng dù sao cũng từng là sát thủ trong hàng ngũ của tổ chức Bạch Hồ, bấy nhiêu đó chưa đủ để khiến Diệp Ninh bận tâm. Cô gật đầu, nhẹ giọng đáp:
- Tôi biết rồi, anh mời cô ta đến phòng khách đi. Tôi sẽ xuống ngay.
Quý Lẫm đáp một câu rồi đi ra bên ngoài. Nhưng không ngờ vừa đẩy cửa ra, anh ta lại gặp được vị lão đại đã nhiều ngày hành tung bất định.
- Lão đại.
Quý Lẫm cúi đầu, theo quy định chào hỏi Đàm Mặc. Hắn chỉ gật đầu cho có lệ rồi lướt qua người Quý Lẫm bước vào phòng.
- Anh về rồi à?
Diệp Ninh vừa bận rộn vừa chào hỏi, Đàm Mặc không trả lời cô mà chỉ hỏi:
- Người dưới cổng là ai vậy? Có vẻ cô ta đến tìm em.
- Không biết nữa, Quý Lẫm báo lại là cô ta nhận ủy thác của Saly.
Đàm Mặc định vứt áo vest lên sofa, nhưng bắt gặp ánh mắt của Diệp Ninh thì lập tức dừng lại. Hắn nhướn mày, cẩn thận đem áo treo lên giá.
- Anh cũng tò mò Saly muốn làm gì. Đi nào, anh xuống dưới cùng em.
Diệp Ninh đã quá quen với tính cách này của Đàm Mặc, vì vậy cũng không từ chối. Lúc hai người xuống nhà, người kia đã sớm đợi sẵn từ lâu.
- Nghe nói cô muốn tìm tôi.
Diệp Ninh lên tiếng trước, sau đó đi đến sofa ngồi xuống đối diện cô gái kia. Thấy Đàm Mặc cũng đến, cô gái kia không khỏi mỉm cười.
- Mấy ngày này nghe nói Đàm lão đại bận rộn. Không ngờ lại có thể đến đúng lúc anh ở nhà. Thật vinh hạnh.
- Không dám. Cô chẳng phải có thứ muốn đưa cho Ninh Nhi sao? Nó là gì vậy?
Đàm Mặc lạnh lùng đáp, hắn không thích nói mấy câu xã giao sáo rỗng này. Vừa mất thời gian vừa khiến người ta khó chịu.
Cô gái cũng không thích dong dài, đem thứ trên tay đẩy về phía Diệp Ninh.
- Cái này Saly nhờ tôi mang đến cho Diệp tiểu thư. Cô ấy đang chuẩn bị ra nước ngoài, nên không thể tự mình đến được.
Diệp Ninh cười khổ. Cái gì mà không có thời gian, chẳng qua là Tống Kiều vẫn chưa tha thứ cho cô thôi. Từng là gia đình của nhau, nhưng bây giờ đến nhìn mặt cũng thật khó.
Diệp Ninh nhận lấy đồ từ tay cô gái kia, lúc định mở ra thì cô gái kia lại đưa tay ngăn cản.
- Diệp tiểu thư đừng vội. Đợi tôi rời đi thì xem cũng chưa muộn. Ngoài ra Saly còn nhờ tôi chuyển lời đến tiểu thư. Bây giờ cô đã tự do, quyết định thế nào cũng đều không có gì sai cả. Chuyện trước đây cô ấy đã không còn nhớ nữa, mong là cô và Đàm lão đại có thể đến tiễn cô ấy.
Hốc mắt Diệp Ninh đỏ hoe, nhưng rất nhanh đã biến mất. Cô không phải là người yếu đuối thích khóc, chỉ là đôi khi mất kiểm soát mà thôi. Đàm Mặc vụn trộm nắm chặt tay cô, trao cho cô một lời an ủi trong thầm lặng.
- Cảm ơn cô đã đến đây. Nhắn lại Saly là chúng tôi sẽ đem quà lễ đến.
Cô gái kia gật đầu, sau đó đứng lên chào tạm biệt.
- Nếu đã nói xong rồi thì tôi xin phép.
Đàm Mặc gật đầu, quay sang Quý Lẫm phân phó:
- Cậu đưa vị tiểu thư này về giúp tôi.
Quý Lẫm nhận lệnh, tiến lên hướng cô gái làm động tác mời. Đợi hai người kia đi rồi, Diệp Ninh mới chậm rì rì mở phần văn kiện kia ra.
Nhìn những thứ bên trong, Diệp Ninh không biết mình nên khóc hay cười. Rõ ràng là thứ mà cô đã mắc công tìm hiểu nhiều năm, giờ biết được lại không khỏi nở nụ cười tự giễu.
Đàm Mặc thấy Diệp Ninh cứ ngẩn ra, hắn liền cau mày hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Diệp Ninh không trả lời, chỉ đưa tờ giấy trong tay cho hắn. Đàm Mặc nhìn một lượt, cất giọng lo lắng.
- Bây giờ em định thế nào?
Diệp Ninh chưa nghĩ đến những chuyện đó. Cô cần thời gian để tiếp nhận sự thật này. Có lẽ vì lo lắng cho cảm xúc của cô, nên Tống Kiều mới nói những lời đó. Cho dù cô từng hãm hại Tống Kiều, thì cố gái đó vẫn thật lòng đối tốt với cô. Ngay đến những hộp đêm và sòng bạc mà cô ấy gây dựng cũng đem cho cô mà không chút do dự.
Đàm Mặc nhìn tờ giấy chuyển nhượng cổ phần, không khỏi than nhẹ:
- Quà giá trị thế này, đúng là nên đáp lễ thật tốt.
Diệp Ninh ném mấy thứ đó lên bàn, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khách. Dựa vào những gì cô nghe thấy ở tiệc thọ của Lưu Vũ Bằng, có lẽ sự ra đời của cô không hề được chào đón và chúc phúc.
…
Tống Kiều ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau. Chưa bao giờ cô có một giấc ngủ ngon đến vậy. Thậm chí khi tỉnh lại, đầu óc cô vẫn còn rất mơ màng.
- Tỉnh rồi à? Tôi còn đang phân vân không biết có nên gọi em dậy ăn chút gì không đó?
Tống Kiều ngẩng đầu, thấy Kỷ Đình Dạ chậm rãi đặt văn kiện đã được phê duyệt trong tay xuống. Động tác của hắn rất tao nhã, toát lên vẻ uy nghiêm của kẻ nắm quyền.
Tống Kiều bị vẻ điển trai của Kỷ Đình Dạ công kích đến choáng váng, lời nói ra cũng không được tự nhiên.
- Sao anh ở đây?
Kỷ Đình Dạ nhìn Tống Kiều, thản nhiên đáp:
- Hết cách, vì Tiểu Duệ phải xuống sân vườn hiếu kính ông ngoại. Nên tôi chỉ có thể làm việc trong này để sẵn tiện trông chừng em.
Tống Kiều xuống giường, bĩu môi đáp:
- Em cũng không biến mất được, không cần phải cẩn thận thế đâu.
Cha con nhà này đều là người thuộc trường phái kiểm soát, chỉ cần một chiếc lá rơi cũng cảm thấy không an toàn. Làm quá đến mức cho rằng cô sẽ nhắm mắt xuôi tay trong lúc ngủ.
Kỷ Đình Dạ không bận tâm đến sự phản kháng nhỏ nhặt của Tống Kiều, lớn tiếng nói vọng vào nhà tắm.
- Em muốn ăn gì, tôi căn dặn nhà bếp chuẩn bị.
Tống Kiều dùng khăn lau mặt, đáp:
- Như mọi khi đi, tôi muốn xuống dưới vườn tìm Tiểu Duệ.
Nếu đã muốn ở lại, cô sẽ bù đắp thật tốt cho con trai mình. Cô không chắc nó sẽ chấp nhận cô, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức.
Có vẻ hiểu được nỗi lo lắng của Tống Kiều, lúc cô bước ra đã được Kỷ Đình Dạ ôm vào trong lòng nhỏ giọng trấn an:
- Yên tâm, con trai chúng ta rất hiểu chuyện và hiếu thuận.
Thật ra trong lúc cô ngủ đến không biết trời trăng, Tống Dĩnh và Lưu Vũ Bằng đã cùng nhau đem những chuyện “tráo đổi linh hồn” giữa Tống Kiều và Hạ Mẫn Hi giải thích rõ ràng với Kỷ Duệ. Tống Dĩnh còn dùng hết tất cả vốn liếng tu từ phức tạp để ca ngợi tình yêu thương mà Tống Kiều dành cho Kỷ Duệ, khiến mấy người giúp việc trong nhà cũng cảm động một phen. Cho dù Kỷ Duệ cảm thấy bà cô trẻ này thật phiền phức, nhưng nhóc vẫn rất nghiêm túc lắng nghe và cẩn thận đánh giá.
Tống Kiều cũng rất muốn nhìn thấy cảnh tượng đó, hẳn là Kỷ Đình Dạ phải bất lực lắm.
- Nha đầu này cũng thật nhiệt tình, nhưng có vẻ Tiểu Duệ rất thích.
Kỷ Đình Dạ véo má cô, mỉm cười.
- Giọng điệu chua như vậy hẳn là ghen tỵ đi. Đừng lo, em vẫn là số một trong lòng thằng bé.
Tống Kiều bị nói trúng tim đen thì hơi chột dạ.
- Ai ghen tỵ chứ?
- Được rồi, là anh ghen tỵ.
Tống Kiều bật cười. Dáng vẻ này của Kỷ Đình Dạ chỉ có cô thấy được. Bên ngoài cao lãnh cấm dục là thế, thật ra lại rất dịu dàng và rất biết cách tán tỉnh. Chẳng trách khiến nhiều cô gái mơ ước trở thành mẹ kế con trai cô như vậy, thật là người đàn ông giỏi thu hút ong bướm.
Kỷ Đình Dạ nắm lấy tay Tống Kiều, dẫn cô đến sân vườn nơi Lưu Vũ Bằng và Kỷ Duệ đang chơi đùa. Từ giờ hắn đã có gia đình hoàn chỉnh của mình, tương lai sẽ càng hạnh phúc hơn nữa.