Tống Kiều mặc trên người bộ váy cưới màu trắng tinh khiết, thẫn thờ ngắm mình trong gương. Ngay đến cô cũng suýt nhận không ra mình nữa. Nhân viên phụ trách trang điểm đã cười đến mức khuôn hàm đơ cứng, đứng bên cạnh cô không tiếc lời ngợi khen.
- Tiểu thư, chúc mừng tân hôn. Nói thật cô là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng trang điểm đấy. Chẳng trách Kỷ tiên sinh lại yêu cô đến vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Tống Kiều mỉm cười, không biết có phải vì tâm trạng tốt hay không mà khi nghe mấy lời nịnh hót này lại cảm thấy rất thuận tai.
- Cảm ơn, cô quá khen rồi.
Tống Kiều khiêm tốn nói vài câu, mới gọi giúp việc đến đưa những nhân viên trang điểm kia đi nghỉ. Bọn họ vừa rời khỏi không lâu thì Lưu Vũ Bằng đã đẩy cửa bước vào.
- Con gái, tân khách đã đến đông đủ. Chúng ta nên ra ngoài rồi.
Tống Kiều xoay người lại đối diện ông, cười rạng rỡ.
- Vội gì chứ, vẫn chưa đến thời gian làm lễ mà?
Lưu Vũ Bằng bước đến, không hề chú ý hình tượng mà cúi xuống giúp Tống Kiều chỉnh lại váy cưới.
- Ba đương nhiên không vội rồi, nhưng A Dạ có vẻ đã chờ đến sốt ruột nên ba mới đến đây…
Lưu Vũ Bằng vừa nói dứt câu, thì ngoài cửa lại có thêm hai người đến.
- Kiều Kiều, cậu đẹp thật đấy…
Câu cảm thán này là của Diệp Ninh, tiếp theo lại được Tống Dĩnh phụ hoạ.
- Phải đó chị dâu, chẳng trách anh trai em lại gấp gáp kết hôn như vậy. Hừ, em thấy anh ấy không hề xứng với chị chút nào. Hay là nhân lúc chưa làm lễ chị suy nghĩ lại đi… Em… Ay da…
Tống Dĩnh còn chưa nói hết câu đã bị Lưu Vũ Bằng hung hăng cốc vào đâu, khiến cô nàng không khỏi chu môi giận dữ.
- Bác trai, sao bác lại đánh cháu?
Lưu Vũ Bằng cau mày, cất giọng nghiêm nghị.
- Cháu còn hỏi à? Chẳng qua mọi người không cho cháu biết trước kế hoạch thôi. Vậy mà cháu cứ ghi thù mãi, thật nhỏ mọn…
- Cháu chỉ đùa thôi mà.
Tống Dĩnh tỏ ra oan ức, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía này. Tống Kiều lắc đầu, cười nói:
- Ba kệ em ấy đi, chúng ta mau ra ngoài thôi.
Tống Kiều vừa nói vừa khoát tay Lưu Vũ Bằng, hành động này của cô khiến sắc mặt ông trở nên ôn hoà hẳn. Ông vỗ nhẹ mu bàn tay cô, chậm rãi dẫn cô đến khu vực làm lễ.
Vì để tránh đám truyền thông đến gây rối, hôn lễ của cô và Kỷ Đình Dạ được tổ chức trên một hòn đảo tư nhân do hắn sở hữu. Khách mời đều là những người thân thiết của cả hai, ngoài ra còn một vài đối tác làm ăn lâu năm của tập đoàn Kỷ Thị.
Kỷ Đình Dạ hôm nay khác hẳn ngày thường, đầu mày cuối mắt đều là ý cười ôn nhu ấm áp. Khi Tống Kiều xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, trong đó có cả Kỷ Đình Dạ. Hắn đứng ở đoạn giữa con đường, kiên nhẫn chờ cô đến. Tống Kiều có cảm giác chỉ khi nhìn thấy hắn, cô mới có thể yên lòng.
Bước chân Lưu Vũ Bằng chậm lại, cuối cùng dừng trước mặt Kỷ Đình Dạ. Ông đem tay Tống Kiều đặt vào tay hắn, cất giọng dặn dò.
- Ta chỉ có một đứa con gái này, cuộc đời nó vốn đã không nhiều may mắn. Bây giờ ta giao nó cho con, mong rằng con sẽ yêu thương và bao dung cho nó suốt đời.
Giọng Lưu Vũ Bằng có chút run rẩy, cho thấy ông đang đè nén cảm xúc của mình. Dù sao khó khăn lắm mới tìm được con gái, còn chưa bù đắp gì đã phải gả đi.
Kỷ Đình Dạ siết lấy bàn tay Tống Kiều, nghiêm túc đáp:
- Ba yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc và yêu thương cô ấy. Khiến cô ấy mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc.
Lưu Vũ Bằng nhận được lời hứa này, mới có thể yên lòng buông Tống Kiều ra. Đoạn đường sau này, người đồng hành với cô sẽ là Kỷ Đình Dạ.
Hai người song song tiến đến trước mặt Cha Xứ, trước sự chứng kiến của mọi người cùng đối phương thề nguyện bạc đầu giai lão.
Diệp Ninh hốc mắt đỏ hoe, nắm lấy tay Đàm Mặc xúc động nói:
- Mong rằng hạnh phúc của cậu ấy có thể kéo dài mãi, như thế em mới thật sự yên lòng…
Đàm Mặc lau nước mắt cho Diệp Ninh, cười đáp:
- Xem em kìa, ai không biết còn tưởng em là mẹ cô dâu đấy. Có gì đáng khóc chứ? Cô ấy từ lâu đã tha thứ cho em rồi.
- Nhưng em vẫn không thể tha thứ cho chính mình. Ngày nào Kiều Kiều chưa hạnh phúc, ngày đó em vẫn luôn tự trách.
Diệp Ninh dứt lời, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng hò hét. Cô còn chưa kịp phản ứng, Đàm Mặc đã bất ngờ hôn xuống. Diệp Ninh giật mình, muốn đẩy hắn ra thì nghe thấy hắn thầm thì bên tai.
- Lo gì chứ, bọn họ hiện tại không có rảnh rỗi chú ý chúng ta đâu.
Gò má Diệp Ninh đỏ như ráng chiều. Cô đương nhiên biết sẽ không ai chú ý, vì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Kỷ Đình Dạ và Tống Kiều. Trong một buổi hoàng hôn yên bình bên bờ biển, cả hai người đang chân thành trao cho nhau nụ hôn nồng nàn ấn định cùng nhau một đời một kiếp. Cho dù Diệp Ninh là người không giỏi văn thơ, cũng cảm thấy khung cảnh trước mắt đẹp đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Đàm Mặc lấy một ly rượu từ khay của nhân viên phục vụ, kéo theo Diệp Ninh đi về phía Tống Kiều.
- Chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Quà mừng của tôi có lẽ đã đến rồi nhỉ?
Tống Kiều chạm ly với hắn, thản nhiên đáp:
- Đúng là đã đến rồi, có điều tôi nhận không nổi.
Đàm Mặc mỉm cuời, hào phóng nói:
- Có gì đâu, so với quà mà cô tặng cho Ninh Nhi chẳng là gì mà.
Tống Kiều không trả đáp, chỉ lặng lẽ uống rượu. Một nhân viên phục vụ đột nhiên đi đến bên cạnh cô, trên tay là một hộp quà khá lớn.
- Thiếu phu nhân, có người nhờ tôi đưa cho thiếu phu nhân cái này.
Tống Kiều nhận lấy, vừa mở hộp ra nét tươi cười của cô đã biến mất. Cô ngẩng đầu, nhíu mày hỏi:
- Người ấy đâu rồi?
- Bà ấy vừa đưa đã lập tức đi ngay, tôi đến tên cũng chưa kịp hỏi.
Tống Kiều buông tay Kỷ Đình Dạ, mặc kệ váy áo rườm rà vẫn nhanh chân chạy ra ngoài. Kỷ Đình Dạ cũng không hỏi nhiều, lập tức đuổi theo cô.
Tống Kiều ra đến bờ biển, nhìn thấy Rose sắp lên thuyền thì vội vã hét lớn:
- Chủ thượng, đợi chút…
Rose nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô, lúc này mới kinh ngạc quay đầu lại.
- Kiều Kiều, con…
Bà nói đến đây thì im lặng, sợ rằng mình nói gì sai sẽ khiến Tống Kiều phật lòng. Quen biết nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu cô thấy Rose lúng túng như vậy.
Tống Kiều đứng cách bà chừng ba mét, cố làm ra vẻ tự nhiên nhất.
- Quà cũng đã tặng, sao không nán lại uống ly rượu mừng rồi hẵng đi cũng chưa muộn.
Rose hốc mắt đỏ lên, nghẹn giọng:
- Hôm nay là ngày vui của con, mẹ cho rằng con sẽ khó chịu khi nhìn thấy mẹ…
- Người đến là khách, đương nhiên phải tiếp đãi thật chu đáo rồi.
Lời này là của Kỷ Đình Dạ, hắn bước đến thản nhiên nắm tay Tống Kiều nói với Rose. Hắn biết có những lời Tống Kiều khó mở miệng, vì vậy hắn sẵn lòng nói thay cô.
Rose lau nước mắt, xúc động nói:
- Cảm ơn…
Câu nói này bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Cũng là một loại gửi gắm âm thầm. Kỷ Đình Dạ gật đầu, chân thành đáp:
- Không có gì. Tống phu nhân, có thể ở lại cùng chúng tôi uống ly rượu mừng không?
Kỷ Đình Dạ đưa tay làm động tác mời với Rose, nhưng bà lại lắc đầu từ chối.
- Xin lỗi, có lẽ tôi nên đi…
Rose nhìn về phía Tống Kiều, mỉm cười với cô rồi xoay người lên tàu. Như vậy với bà đã đủ rồi, hôm nay là ngày vui nhất trong suốt hai mươi mấy năm đơn độc của Rose. Tống Kiều nhìn theo con tàu đi càng lúc càng xa, không rõ trong lòng tiếc nuối hay nhẹ nhõm. Kỷ Đình Dạ siết lấy tay cô, cất giọng trấn an.
- Em đã làm rất tốt rồi… Tôi rất vui vì em đã chịu buông tha quá khứ.
Tống Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, lúc định nói gì đó thì Kỷ Duệ đã cắt ngang:
- Ba mẹ đi đâu vậy? Hại Tiểu Duệ tìm thật lâu.
Tống Kiều buông tay Kỷ Đình Dạ, cười làm lành bế Kỷ Duệ lên.
- Ba mẹ chỉ đến tiễn một vị khách thôi, bây giờ chúng ta cùng nhau trở về nhé.
Kỷ Duệ gật đầu, thơm lên má cô.
- Hôm nay mẹ thật là đẹp.
Tống Kiều được khen đến nở hoa, nhịn không được xoa đầu Kỷ Duệ:
- Bảo bối thật có mắt nhìn…
Kỷ Đình Dạ bất lực lắc đầu, cô vợ nhỏ này của hắn thật không hề khiêm tốn chút nào.
Một nhà ba người vừa đi vừa trò chuyện, tiếng cười trẻ thơ đầy ắp cả quãng đường. Họ cứ đi về phía trước, bỏ lại phía sau cảnh biển yên bình và hoàng hôn rực rỡ.
…………Hoàn……………