CHƯƠNG 1967
Ông yêu Lâm Uyển, yêu tất cả mọi thứ về bà, giữa ông và Lâm Uyển từ sau khi tâm ý hai người tương thông, hai người luôn yêu nhau như vậy. Lâm Uyển chưa từng giấu giếm gì về quá khứ của mình, ông cũng gần như biết rõ tất cả mọi chuyện. Chưa phải là chưa từng đố kỵ, nhưng Lâm Uyển là Lâm Uyển, tình yêu của bà đều dành hết cho Mặc Ngạn, bà dần dần bỏ đi những thứ mình để ý, để giữa hai người chỉ còn lại tình yêu.
Trong bức thư cuối cùng của Lâm Uyển không hề nhắc quá nhiều đến Trương Minh Hoàng, chỉ nói rõ mọi chuyện lúc đó và thể hiện tình yêu của bà với ông. Những gì không nói ra được bà đều viết rõ trong thư. Vì tình yêu mà bắt đầu vậy nên sẽ không vì căm hận mà kết thúc.
Mặc Thành gật đầu, giữa bọn họ không cần quá nhiều lời giải thích, yêu chính là yêu, không vì một người bất ngờ xuất hiện mà biến thành hận. Có một vài người chỉ có thể đi cùng mình một khoảng thời gian, chứ không bao giờ là một chốn đi về. Đương nhiên bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện là chốn đi về của nhau.
“Lúc Từ còn nhỏ, con bé không hiểu, nhưng sau khi lớn lên thì đã từ từ chấp nhận được. Hiện giờ, chuyện này đối với nó đã không còn là một rào cản nữa, cậu cũng không cần cảm thấy áp lực.” Mặc Ngạn nói, ông nhớ khi còn nhỏ Lâm Từ thường xuyên hỏi ông vì sao không vẽ tranh của mẹ, thực ra không phải vì ông không muốn vẽ mà vì ông không muốn Lâm Từ nhớ nhung Lâm Uyển, rồi chuyển sự không cam tâm và nỗi căm hận đó sang Quỷ Vực Chi Thành, ông không muốn cuộc đời của Lâm Từ chìm đắm trong quá nhiều nỗi căm hận.
Cũng may, Lâm Từ đã trở thành một người tự tin, tự tại.
“Cháu biết.” Mặc Thành nói: “Ba nuôi của cháu cũng rất thích Lâm Từ, sẽ không khiến cô ấy chịu ấm ức gì đâu ạ.” Có những lúc sự ăn năn mới là cảm giác tồn tại lâu nhất trong tim, nhất là nỗi ăn năn không thể bù đắp được thì càng khó lãng quên.
Mặc Ngạn gật đầu: “Chuyện của Lâm Từ tôi cũng không hỏi nhiều nữa, con bé thích cậu thì tôi cũng sẽ chấp nhận cậu. Con bé không thích cậu thì cho dù tôi có thích cậu hơn nữa, tôi cũng không cho phép cậu và nó ở bên nhau.”
“Con bé đối xử với người khác luôn rất thật lòng, vậy nên mong cậu trân trọng con bé một chút.” Mặc Ngạn nói, chuyện này Lâm Uyển và Lâm Từ hơi giống nhau, thích ba phần có thể thể hiện thành mười phần nhưng khi thích mười phần thì chỉ thể hiện ra ngoài bảy phần thôi, vậy nên nhiều khi tâm tư của bọn họ dễ bị người khác hiểu lầm, cũng may ông hiểu Lâm Uyển, hy vọng Lâm Từ cũng được người khác hiểu như vậy.
“Vâng.” Mặc Thành cười nói, anh ta chỉ mong Lâm Từ có thể thích mình nhiều hơn một chút, như vậy anh ta mới có thể quang minh chính đại mà bám lấy cô, khiến cô không thể thoát khỏi mình nữa.
Mặc Ngạn nhìn Mặc Thành, không cần nói quá nhiều những lời yêu thích. Thích một người sẽ không thể che giấu được, giống như hiện giờ Mặc Thành thích Lâm Từ, khi nhắc đến Lâm Từ, trong mắt đều lấp lánh ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!