Hạ Thiên Tường không gọi điện tới.
Sáu ngày sáu đêm, không dài không ngăn.
Nhưng dường như đã đổi thay đến long trời lở đất, khiến cô trở tay không kịp.
Mercedes Benz G lái vào khu biệt thự Bán Sơn.
Đây là con đường mà cô vô cùng quen thuộc.
Nhớ lại ngày ấy, Hạ Thiên Tường được cô đưa về bệnh viện, rồi sau đó cô bị Lục Diễm Chỉ đưa tới biệt thự Bán Sơn. Lục Diễm Chỉ cưỡng ép dẫn cô tới chỗ này, để rồi miếng ngọc kia đã giúp cô vô tình cứu sống Hạ Thiên Tường.
Mọi chuyện cứ như chỉ vừa mới diễn ra ngày hôm qua, rõ mồn một trước mắt.
Chiếc Mercedes Benz G chậm rãi chạy qua số 888: “Tô Nhược Hân, cô có muốn vào xem một chút không?”
Tô Nhược Hân lẳng lặng nhìn căn biệt thự trước mắt, lắc đầu: “Không muốn.” Anh bảo cô về nhà, cô sẽ về sau khi qua nhà họ Cận.
Vì vậy, khi xuống xe, nơi cô bước vào chính là khu vườn trong biệt thự của nhà họ Cận.
Cửa xe vừa mở, Tô Nhược Hân và Cận Liễm bước xuống, cửa kính của biệt thự đã được mở ra, một bóng dáng bé nhỏ nhào tới chỗ Cận Liễm: “Cậu, cậu đi đâu vậy ạ? Sao cậu không đưa con đi cùng?”
Tiếng Trung không chuẩn chút nào, nghe rất buồn cười, cậu bé đáng yêu giống như búp bê.
“Cậu đi đón dì, con mau gọi dì đi.” Cận Liễm ôm lấy cậu bé, nhìn về phía Tô Nhược Hân.
“Dì, con là Joseph Joel, dì gọi con là.Joel là được rồi ạ.” Cậu bé cười tủm tỉm nhìn Tô Nhược Hân, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ tò mò.
Tô Nhược Hân rất thích xưng hô “dì” này, Chúc Hứa cũng gọi cô như vậy: “Joel, để dì bế con cái nào.” Đứa bé này nhìn thoáng qua có thể thấy là con lai, tóc vàng mắt xanh, nhưng làn da không hoàn toàn là màu của người da trắng mà có hơi vàng.
Là một cậu bé dễ thương.
“Cậu, con muốn được dì ôm.” Nghe thấy yêu cầu của Tô Nhược Hân, cậu bé liền vô tình rời khỏi người cậu, quay sang cho Tô Nhược Hân ôm.
Tô Nhược Hân đón lấy cậu bé: “Bốn tuổi rồi hả?”
Joel nặng hơn Chúc Hứa một chút, điều này cũng không có nghĩa là cậu bé lớn hơn Chúc Hứa nhiều, bởi vì chiều cao của người ở các nước châu Âu thường cao hơn người gốc châu Á.
Hơn nữa, ưu thế về chiều cao này có thể được thể hiện ra ngay từ khi còn nhỏ.
“Cậu lén nói cho dì biết con bao nhiêu tuổi đúng không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của.Joseph.Joel lập tức hiện lên vẻ bất mãn, quay đầu nhìn Cận Liễm.
Cận Liễm dở khóc dở cười: “Cậu mà nói cho cô ấy thì sẽ nói một cách đường hoàng công khai, không cần phải lén lén lút lút nói cho dì nhỏ của con chứ.”
Cậu nhóc gãi đầu: “Hình như cũng đúng.”
“Cho nên thật sự không phải cậu nói ạ?”
“Thế nghĩa là dì nhỏ thông minh, vậy nên đoán ra ngay được.” Joseph Joel nói xong còn hôn lên mặt Tô Nhược Hân: “Dì nhỏ thơm quá.”
Tô Nhược Hân bế cậu bé đi về phía biệt thự, cửa kính lại mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi bước ra: “Joseph.Joel, con nặng lắm mau xuống đi đừng làm dì mệt.”