Thấy người phụ nữ không giống đang nói nhảm, Hải Niệm bèn tránh sang một bên, “Vậy chị đi thong thả”
Nếu đó là căn bệnh mà bác sĩ Mạc cũng không thể chữa khỏi thì Tô Nhược Hân càng không thể chữa được. Hải Niệm cảm thấy Tô Nhược Hân không nên ôm đồm bệnh nhân này, nếu không thể chữa khỏi cho bệnh nhân này và xảy ra vấn đề thì một học sinh vừa mới tốt nghiệp trung học như cô sẽ bị hủy hoại thanh danh.
Người phụ nữ bỏ đi không chút do dự.
Gô ta bước đi rất nhanh như thể đang vô cùng vội va.
Có vẻ như cô ta vẫn đang bôn ba khắp nơi để tìm bác sĩ có thể chữa bệnh.
“Đợi đã.” Nhìn bóng lưng của người phụ nữ, Tô Nhược Hân cầm lòng không đậu bèn hô lên. Người đời đều nói rằng cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp. Nếu căn bệnh này thật sự khó chữa thì cô rất muốn thử một lần.
Nếu thử không được thì nói sau.
Cô tuyệt đối không thể phớt lờ hay không chịu thử, đó không phải phong cách của cô.
“Chậc, cô có ý kiến gì về việc tôi không đồng ý để cô khám bệnh sao?” Sau khi bị ngăn lại, sắc mặt của người phụ nữ kia rất tệ. Cô ta cảm thấy Tô Nhược Hân cứ mặt dày mày dạn quấn lấy cô ta khăng khăng đòi đi chữa bệnh, nên cho rằng cô đang muốn kiếm ba mươi tỷ đồng kia.
Nhưng ba mươi tỷ đồng kia thật sự không dễ kiếm. Rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong ngành y khi nhìn thấy bệnh nhân kia đều bó tay bất lực, cô gái trẻ tuổi này chắc chắn cũng không làm được.
“Đúng! Tôi có ý kiến!”
Người phụ nữ nhìn lướt từ đầu đến chân của Tô Nhược Hân: “Xin lỗi, người không biết y thuật thì không được phép chẩn đoán bệnh.”
“Chị nói Tô Nhược Hân không biết y thuật sao?
Chị mù à, Tô Nhược Hân vô cùng am hiểu y thuật.” Y tá Hải Niệm hét lên.
Tuy nhiên, cô ta hoàn toàn không biết trình độ y thuật của Tô Nhược Hân đạt đến mức nào mà chỉ biết Tô Nhược Hân rất am hiểu nó.
“Cô ấy thật sự am hiểu y thuật sao?”
“Am hiểu thật mà. Nếu chị không tin thì có thể nói Tô Nhược Hân chẩn đoán sức khỏe của chị ngay tại chỗ. Tôi đảm bảo rằng cô ấy có thể trả lời các câu hỏi một cách trôi chảy và việc kiểm tra có thể hoàn thành trong nháy mắt, hơn nữa còn tuyệt đối chính xác.
“Vậy được! Mấy ngày nay tôi thật sự không thoải mái cho lắm, mời cô Tô kiểm tra một chút.” Người phụ nữ nói chuyện như thể đang đùa giốn.
Tô Nhược Hân nhìn người phụ nữ kia một cách nghiêm túc rồi nói: “Chị thật sự có một vài bệnh lý nhỏ, hơn nữa mấy ngày nay vấn đề này xảy ra rất thường xuyên.”
“Ồ, vậy cô nói cho tôi biết tôi bị làm sao thế?”
Người phụ nữ không ngờ Tô Nhược Hân lại biết rằng triệu chứng của cô ta xảy ra vô cùng thường xuyên.
Tô Nhược Hân tiến lên một bước, lại gần người phụ nữ và thì thầm: “Đó là căn bệnh không tiện nói ra.
“Cô.. Cô có thể nhìn ra sao?” Sắc mặt của người phụ nữ hơi biến đổi vì không nghĩ rằng Tô Nhược Hân thật sự có thể nhìn ra.
“Ừm! Hay là tôi cho chị một đơn thuốc để chữa trị cho chị trước, sau đó tôi sẽ đến gặp bệnh nhân mà chị đã đề cập, được không?” Theo nội dung trong bài đăng nhóm thì bệnh nhân kia ắt hẳn đã mắc bệnh tâm thần.
Mà các bệnh về tâm thần thường là căn bệnh khó chữa nhất.