Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường

“Bà Tô, đây là xã hội hiện đại, không phải là thời cổ đại ba mẹ đặt đâu, con ngồi đấy mà cần đến bà mai. Hơn nữa, bà cũng không phải là mẹ chồng của Nhược Hân.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng, lên tiếng.

Không khí trong quán ăn lập tức như rơi vào hầm băng.

Vô cùng lạnh lẽo.

“Thế theo ý của cậu, Lục Diễm Chi thì phải à? Tôi nói cho cậu biết, Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ không gả cho nhà họ Hạ đâu. Nếu không, lần này Lục Diễm Chi không đưa được Tô Nhược Hân vào đồn, thì khó bảo đảm lần sau bà ta sẽ không tiếp tục. Về chuyện lần này, tôi rất nghi ngờ Lục Diễm Chi chính là người đứng sau giật dây.”

Hạ Thiên Tường bóp ấn đường: “Chuyện này không liên quan đến mẹ tôi.”

“Không liên quan ư? Bà ta vẫn luôn một lòng muốn đưa Tô Nhược Hân vào đó, cậu nói xem có liên quan hay không?” Tăng Hiểu Khê không ăn cơm nữa, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên tranh luận với Hạ Thiên Tường.

“Tôi sẽ tự mình xử lý chuyện của mẹ tôi.”

Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê, rồi quay sang nhìn Hạ Thiên Tường, cô cảm thấy đau hết cả đầu: “Đừng cãi nhau nữa, tôi không gả cho ai cả, tôi và Chúc Hứa đang rất tốt.”

Sau này, cô là Chúc Hứa sẽ sống nương tựa lẫn nhau, cô sẽ thay Chúc Yên chăm sóc cậu bé.

Cô sẽ coi như mình đã sinh ra đứa nhỏ này.

“Dì nhỏ, cháu và dì tốt như thế nào cơ ạ?” Chúc Hứa đang ăn ngon, đột nhiên nghe thấy Tô Nhược Hân nhắc tới mình, không hiểu hỏi.

Tô Nhược Hân xoay người lại, véo chiếc má nhỏ của cậu bé: “Sau này, Tiểu Hứa và dì nhỏ ở cùng nhau, như vậy rất tốt.”

“Ở trong căn nhà lớn, sau đó mỗi ngày đều ăn ngon phải không ạ?” Chúc Hứa nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, vui vẻ ăn uống, ăn rất ngon. Đây là lần đầu tiên, cậu bé được ăn những món thơm ngon như vậy.

Tô Nhược Hân nghĩ đến căn nhà thuê trước đó của Chúc Yên, chợt phát hiện, đứa nhỏ này trước đây ăn không ngon, ở không thoải mái, cô cảm thấy rất đau lòng: “Ừ.”

“Vậy sau này cháu ở chung với dì nhỏ rất tốt.” Cậu bé nói xong, lại nhét đầy thức ăn vào miệng.

“Ăn chậm thôi, đừng vội.” Tô Nhược Hân vỗ vai cậu bé: “Hạ Thiên Tường, anh gắp chậm thức ăn cho thằng bé thôi, ăn nhanh quá không tốt.”

“Được.” Hạ Thiên Tường hài lòng gật đầu, càng nhìn càng thấy họ giống một nhà ba người, càng nhìn càng thấy Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn giống khách.

Lương Viễn cảm thấy rất cay mắt với cảnh tượng trước mặt, dù sao ông ta cũng không vừa mắt với Hạ Thiên Tường. Thế nhưng, nợ ân tình mà không trả, sẽ cảm thấy khó chịu: “Hạ Thiên Tường, khi nào thì ký hợp đồng?”

“Đã nói rồi, khi ăn cơm không bàn chuyện công việc.”

“…” Lương Viễn trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường. Tô Nhược Hân nói chuyện công việc thì được, đến lượt ông ta lại không được. Hạ Thiên Tường đúng là tiêu chuẩn kép mà…

“Cô nhóc, ăn nhiều thịt vào, thịt bò không tăng chất béo, con gái có thể ăn thỏa thích.” Lương Viễn mặc kệ Hạ Thiên Tường, cầm đũa lên, ân cần gắp một miếng thịt bò cho Tô Nhược Hân.

“Thịt gà cũng ăn được, dù sao cháu gầy như vậy, hoàn toàn không cần lo lắng bị béo. Huống hồ, cho dù béo cũng không sao, dì và Liễm đều không chán ghét.” Phía bên kia, Tăng Hiểu Khê không chịu yếu thế, cũng lập tức gắp thịt gà cho Tô Nhược Hân.

“…” Tô Nhược Hân có một cảm giác không nói thành lời, chỉ ăn cơm thôi mà nằm không cũng trúng đạn.

Hạ Thiên Tường vẫn luôn gắp thức ăn cho Chúc Hứa, lúc này đột nhiên gắp một miếng sườn lên.

Sườn xào chua ngọt, đây là món Tô Nhược Hân ăn nhiều nhất khi đến nhà họ Hạ. Hôm nay anh cũng vui vẻ gọi món này cho cô.

Anh mới vừa gắp lên, Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê ngồi ngay ngắn, cùng nhìn về phía anh, cả hai đều cho rằng anh sẽ gắp cho Tô Nhược Hân.

Kết quả miếng sườn trước mặt anh nhẹ nhàng chuyển hướng đặt vào trong bát của Chúc Hứa.

“Cảm ơn chú Hạ, chú Hạ là tốt nhất.” Cậu bé nói xong, ngước mắt lên nhìn xung quanh. Một bàn có năm người, chỉ mình cậu bé là trẻ con. Nhưng chỉ có mình người lớn là Hạ Thiên Tường gắp thức ăn cho cậu bé, cho nên đương nhiên Hạ Thiên Tường là tốt nhất.

Nói xong, cậu bé chớp đôi mắt to tròn của mình, sau đó nói một câu khiến người xung quanh kinh ngạc: “Chú Hạ, ông và bà đều nhiệt tình gắp thức ăn cho dì nhỏ, không gắp cho cháu vậy tại sao chú không gắp cho dì nhỏ? Chú không thích dì nhỏ ư?”

Cậu bé nói xong câu này, tất cả mọi người đều nhìn sang Hạ Thiên Tường.

Nhưng chỉ thấy người đàn ông không nhanh không chậm gắp một miếng cá cho vào miệng, vừa thong thả nhai, vừa thản nhiên nói: “Thức ăn trên bàn đều là chú gọi, cho dù họ gắp cho dì nhỏ của cháu thì cũng là gắp thức ăn chú mua.”

Giọng nói của anh đầy từ tính, dễ nghe, tướng ăn đẹp đến nỗi không ai hình dung ra được, giống như người từ trong tranh bước ra vậy, mọi hành động đều tao nhã và tôn quý.

“Đúng vậy, cho nên chú Hạ mới là người thích dì nhỏ nhất.” Nghe xong lời Hạ Thiên Tường nói, Chúc Hứa lập tức đưa ra kết luận, sau đó còn bật ngón cái với Hạ Thiên Tường: “Chú Hạ là người đối xử với dì nhỏ và Hứa Hứa tốt nhất.”

Anh mua một bàn thức ăn ngon cho Tô Nhược Hân, đương nhiên tốt hơn nhiều so với những người chỉ biết gắp thức ăn kia.

Không thể so sánh được.

Lương Viễn lập tức sa sầm mặt mày.

Tăng Hiểu Khê cũng đen mặt.

Thế nhưng, họ cũng tự kiểm nghiệm lại, mình đã bỏ quên Chúc Hứa đáng ra nên được chăm sóc nhất trên bàn ăn.

Thế nhưng, vừa mới bị Chúc Hứa trách cứ xong, bây giờ lại gắp thức ăn cho cậu bé thì thật là ngượng ngùng.

Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên im lặng, người nào ăn của người đó. Ngoại trừ Hạ Thiên Tường vẫn luôn gắp thức ăn cho Chúc Hứa, thì không ai gắp nữa.

Thật ra Tô Nhược Hân cũng muốn nói gì đó, nhưng mấy lần muốn lên tiếng, lại cảm thấy dường như mình nói gì cũng sai.

Cô không độc mồm độc miệng bằng Hạ Thiên Tường.

Dù sao, Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê cũng đối xử với cô rất tốt.

Kết quả, bàn ăn vốn rất náo nhiệt lúc ban đầu, đến cuối cùng lại kết thúc bằng một màn im lặng.

Bữa tối Trần Ký mang tới, không cần phải rửa bát đĩa gì cả, đặt trở lại hộp đựng thức ăn, rồi đợi nhân viên đưa đồ đến lấy mang về là được.

Hơn nữa, Tô Nhược Hân cũng không có thời gian xử lý những thứ này. Cô xem giờ, nhìn lần lượt ba người lớn, rồi nói: “Tôi phải tới tiết tự học buổi tối.”

“Đi đi, học hành là quan trọng nhất. Cô nhóc, để bác đưa cháu đi.”

“Không cần, nam nữ không nên quá thân mật, để tôi đưa.” Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn cùng giành nhau đưa cô về.

Tô Nhược Hân thấy hai người họ giành nhau đến mức sắp đỏ mặt tía tai thì vội vàng lên tiếng chuyển chủ đề: “Hạ Thiên Tường, hôm nay sắp xếp hơi vội, buổi tối anh có thể chăm sóc Hứa Hứa giúp tôi một lúc không? Tôi xong tiết tự học buổi tối sẽ đến.”

“Được.”

Tăng Hiểu Khê không ngờ bà ta và Lương Viễn cùng giành nhau đưa Tô Nhược Hân đi học, nhưng Hạ Thiên Tường lại không hề có ý định đưa Tô Nhược Hân đi: “Cậu Hạ, cậu không muốn đưa Tô Nhược Hân đi à? Một cô gái ra ngoài vào buổi tối không an toàn lắm.”

Khó khăn lắm mới nắm được chứng cứ Hạ Thiên Tường đối xử với Tô Nhược Hân không tốt, cho nên bà ta nhất định phải nói ra, nếu không để tuột mất cơ hội lần này thì sẽ khó có lần sau.

“Đúng vậy, Hạ Thiên Tường, cậu đối xử với cô nhóc này như vậy à?” Về chuyện đối phó với Hạ Thiên Tường, từ trước đến nay Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê đều rất đồng lòng.

“Đúng vậy, chú Hạ ơi, sao chú không đưa dì nhỏ đi thế? Chú có thể ôm theo cháu, rồi đưa dì nhỏ đến trường mà.” Cậu bé Chúc Hứa đi theo góp vui cũng cảm thấy khó hiểu.

Tô Nhược Hân đang định nói thì lại nghe thấy Hạ Thiên Tường thản nhiên lên tiếng: “Đối diện với cổng sau của tiểu khu chính là cổng phía Bắc của trường trung học Khải Mỹ. Tôi đã dặn dò bảo vệ tiểu khu và bảo vệ trường trung học Khải Mỹ để cửa cho rồi. Tô Nhược Hân ra khỏi tiểu khu thì chính là trường trung học Khải Mỹ. Tôi đã đồng ý với cô ấy, không tùy ý xuất hiện ở trường học, tạo thành nghi ngờ cho cô ấy. Chủ tịch Lương và bà Cận không cảm thấy tôi đưa đi một quãng đường chỉ có hai trăm mét là làm màu quá à?”
Nhấn Mở Bình Luận