Cô vẫn còn nhớ sự thay đổi lúc sáng của anh khi phát hiện ngọc bị mất.
Dù chỉ là những thay đổi rất nhỏ, nhưng mọi thứ đều không thể thoát khỏi tầm mắt của cô.
Cũng may Mạc Tử Đơn là một người bận rộn.
Vừa dùng bữa được một nửa, ông ta đã bị một cuộc điện thoại gọi đi: “Bác sĩ Tô, tôi phải đi xử lý một bệnh nhân đang cấp cứu.”
“Bác sĩ Mạc mau đi đi.” Phòng khám lớn gặp phải bệnh nhân cần cấp cứu là chuyện rất bình thường.
Huống hồ còn là phòng khám của Mạc Tử Đơn.
Đa số đều đến vì Mạc Tử Đơn.
Cho nên Tô Nhược Hân lập tức bảo ông ta đi.
Cô ngồi một mình ăn một bàn thức ăn còn thoải mái hơn.
Lúc này Mạc Tử Đơn mới rời đi.
Vì thế thật sự chỉ còn lại một mình Tô Nhược Hân.
Nhưng rõ ràng khi nãy cô nghĩ ăn một mình rất thoải mái, cuối cùng chỉ ăn được mấy miếng cô đã ăn không vào nữa, không khỏi lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tấn.
“Chào cô Tô.” Phương Tấn lập tức nghe mấy, dường như đang đợi điện thoại của Tô Nhược Hân vậy.
“Phương Tấn, Hạ Thiên Tường đang ở đâu?”
“Ở… ở khách sạn.”
“Khách sạn? Ban ngày ban mặt anh ấy làm gì ở khách sạn?”
“Nghỉ ngơi.”
“Ồ.” Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là anh không muốn mang khuôn mặt bị thương trở về biệt thự.
Cô rất hiểu anh.
“Cô Tô, cảm ơn cô chuyện tối qua.”
“Cảm ơn cái gì, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ thôi, đó là chuyện tôi nên làm.” Nếu đã gặp Anna, đương nhiên cô sẽ nói hết những gì mình nhìn thấy cho Hạ Sâm.
Dù sao đó cũng là ba của Hạ Thiên Tường, nếu cứ bị cắm sừng mãi như thế, cô khó đảm bảo ba ruột của thằng bé kia sẽ không tiếp tục cắm sừng Hạ Sâm.
Nếu chuyện đó bị truyền ra ngoài, thì không chỉ Hạ Sâm, mà cả Hạ Thiên Tường cũng bị mất mặt.
Hơn nữa, theo cô biết, bình thường người đàn ông ngủ với phụ nữ của người khác thích nhất là khoe khoang.
Huống hồ còn ngủ với người phụ nữ của Hạ Sâm, thậm chí Tô Nhược Hân còn nghĩ chuyện Anna sinh con của người đàn ông kia, có lẽ chỉ có Hạ Sâm không biết thôi, còn người bên cạnh ông ta thì đã biết từ lâu rồi.
“Cô Tô, công việc có thuận lợi không?” Tô Nhược Hân vừa định cúp máy, không ngờ Phương Tấn lại hỏi thêm một câu.
Tô Nhược Hân bèn cười nói: “Khá ổn.” Cô đều chỉ làm những công việc đơn giản nhất, có gì mà thuận lợi hay là không chứ, chỉ muốn học nhiều nhìn nhiều một chút, củng cố kiến thức của bản thân, biến những kiến thức của người khác trở thành của mình thôi.
Mỗi một chi tiết nhỏ đều phải cố gắng ghi nhớ.
Vì mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể ảnh hưởng đến mạng người.
Một khi sơ ý sẽ mất mạng.
Y học phải nghiêm túc, không thể vui đùa dù là một chút.
“Vậy có thể làm phiền cô Tô đến ở cùng anh Hạ không?” Phương Tấn cẩn thận hỏi.
Tô Nhược Hân không khỏi lo lắng: “Được, tôi xin nghỉ buổi chiều.” Dù biết đây là ngày đầu tiên cô đi làm, nhưng cô vẫn muốn xin nghỉ.
Cô cũng không quan tâm Mạc Tử Đơn sẽ nghĩ cô thế nào, không có ai quan trọng hơn Hạ Thiên Tường cả.
Nếu Phương Tấn đã nói thế thì chứng tỏ Hạ Thiên Tường thật sự cần cô.
Cho nên Tô Nhược Hân không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
Sau đó, cô cũng không dùng bữa nữa, lập tức sửa sang lại quần áo xuất phát: “Anh ấy ở khách sạn nào?”
Nghe Phương Tấn nói ra tên khách sạn, Tô Nhược Hân lập tức nhớ ra, chính là khách sạn lần trước anh bảo quản lý lễ tân lừa cô không có phòng Tổng thống, chỉ có phòng hai giường tiêu chuẩn.
Nhớ ra, cô thậm chí còn không hỏi Hạ Thiên Tường ở phòng nào đã bắt taxi lên đường.
Biết quán rượu anh đang ở, phản ứng đầu tiên của cô là Hạ Thiên Tường đang ở trong phòng giường đôi kia.
Căn phòng giường đôi cô và anh từng ở cùng nhau.
Đến nơi.
Tô Nhược Hân nhìn số phòng chỉ từng ở một đêm, trong lòng thầm thấy ấm áp và ngọt ngào.
Nhưng lúc gõ cửa, cô chợt hơi căng thẳng.
Lỡ như giác quan thứ sáu của cô sai, người mở cửa không phải Hạ Thiên Tường, thì chắc chắn sẽ rất khó xử.
Nhưng cuối cùng cô vẫn gõ cửa.
“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa tựa như tiếng tim cô đang đập, chỉ cần nghĩ đến chuyện Hạ Thiên Tường ở bên trong, tim của cô lại càng đập nhanh hơn.
“Ai đó?” Một giọng nói lạnh lùng vang đên, chứa đựng sự lạnh lẽo và cảnh giác.
Nhưng giọng nói này mới là giọng nói nên có của người đàn ông trong trí nhớ Tô Nhược Hân, chứ không phải giọng nói khó hiểu của anh lúc sáng.
Tô Nhược Hân thở phào một hơi, cô vẫn thích Hạ Thiên Tường lúc bình thường hơn: “Là em, Tô Nhược Hân.”
Cửa phòng lập tức mở ra.
Nhưng khi Tô Nhược Hân tiến lên một bước muốn đi vào, Hạ Thiên Tường chợt duỗi tay ngăn cô lại: “Có chuyện gì sao?”
Dù anh không nói thẳng là không cho Tô Nhược Hân đi vào.
Nhưng hành động ngăn cô lại đã nói rõ rồi.
Tô Nhược Hân ngạc nhiên nhìn cánh tay đang ngăn cản trước mặt mình, tỏ vẻ ngơ ngác.
Cô cũng xuyên qua cánh tay nhìn vào trong phòng.
Vẫn là dáng vẻ trong ký ức.
Dù chỉ ngủ một đêm, nhưng cô vẫn nhớ rất kỹ.
Cô vẫn luôn tò mò đêm đó Hạ Thiên Tường không có điện thoại di động cũng không có điện thoại bàn, sao anh lại có thể rời khỏi căn phòng bị cô khoá trái.
Nhưng người đàn ông này vẫn không chịu nói với cô.
“Hạ Thiên Tường, anh có thể nói với em tối hôm đó sau khi em nhốt anh trong phòng, anh đã ra ngoài bằng cách nào không?” Đây dường như là lý do duy nhất cô có thể nghĩ ra để đến đây tìm anh vào lúc này rồi.
Cho nên cô lập tức nói ra.
Nếu không bây giờ đứng trước cửa thế này, trong vô thức chỉ còn lại sự lúng túng mà thôi.
Nhưng không ngờ cô vừa nói xong, Hạ Thiên Tường vốn vừa bình thường vừa không bình thường lại sa sầm mặt.
Cái bình thường của anh là giọng nói khi nãy, chính là giọng nói của Hạ Thiên Tường mà cô gặp trước dây.
Cái không bình thường của anh là anh hỏi cô đến tìm anh có phải là có chuyện gì không, đây rõ ràng là bất thường.
Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ngày càng u ám, trong đầu Tô Nhược Hân chợt xuất hiện một thông tin, sau đó cô ngạc nhiên lùi lại một bước, lẩm bẩm: “Là viên ngọc kia sao?”
Đây cũng là lý do duy nhất cô có thể nghĩ tới để giải thích cho sắc mặt u ám của Hạ Thiên Tường lúc này.
Chắc chắn là vấn đề của cô khiến Hạ Thiên Tường lập tức nghĩ tới viên ngọc kia, cho nên sắc mặt của anh mới khó coi như thế.
Nếu là ngọc thì cũng có thể giải thích được.
Vì hôm đó cô đã mang theo tất cả những thứ để anh liên lạc với bên ngoài rồi.
Mang đi điện thoại di động.
Mang đi dây kết nối điện thoại.
Lúc đi ra, cô chỉ để lại viên ngọc kia.
“Phải.” Hạ Thiên Tường gật đầu, nhưng cánh tay vẫn còn chặn trước cửa, giống như đó không phải tay của anh, mà chỉ là một vật trang trí vậy, không hề có ý muốn dời đi.
“Trong ngọc có cơ quan sao?”
“Đúng thế, chỉ cần ấn vào là có thể cầu cứu.”
Tô Nhược Hân hiểu ra.
Cô nghi ngờ lâu như thế, cuối cùng cũng có câu trả lời rồi.
Nhưng hôm nay, dường như căn phòng giường đôi cô từng ngủ đêm đó đã không còn thân thiện với cô nữa.
“Cảm ơn, em đi đây.” Nhìn thấy từ đầu đến cuối người đàn ông đều không có ý định hạ tay xuống, Tô Nhược Hân xoay người rời đi.
Tốc độ không nhanh không chậm.
Cô cho rằng người đàn ông phía sau sẽ giữ cô lại.
Nhưng không có.
Mãi đến khi Tô Nhược Hân đi vào thang máy, Hạ Thiên Tường cũng không ra ngoài gọi cô lại.