Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường

Anh không nói, nhưng cô rất chắc chắn anh là vì mất ngọc mới không quan tâm đến cô.

"Cô ơi, chỉ còn lại một mình em, có phải ảnh hưởng cô tan làm không ạ?" Chúc Hứa cho rằng người ngồi bên cạnh mình là cô giáo của trường, cho nên cũng không nhìn lên mà hỏi.

"Không đâu." Tô Nhược Hân khẽ đau lòng, đứa nhỏ này nói chuyện luôn khiến cô thấy thương.

Sau đó, Chúc Hứa lập tức nhảy cẫng lên nhào vào lòng Tô Nhược Hân, ôm lấy mặt cô không ngừng hôn: "Dì."

Trên đường từ nhà trẻ về căn hộ, Chúc Hứa vẫn không ngừng nhảy nhót, cực kỳ vui vẻ.

Tô Nhược Hân rảnh rỗi còn quay mấy đoạn video, sau đó cắt ghép thành một đoạn rồi đăng lên tường, kèm theo ba chữ: Người tình nhỏ.

Vif Chúc Hứa vừa đáng yêu vừa cute, cho nên vừa đăng bài được mấy phút đã có mấy chục like.

Nhưng không có Hạ Thiên Tường.

Anh không like bài viết của cô.

Tô Nhược Hân nhìn mãi, lúc cầm điện thoại đi vào phòng trọ, trong lòng vẫn còn đang khó chịu.

Hạ Thiên Tường là muốn từ đây về sau không qua lại với cô nữa à?

Vào phòng trọ, trong phòng bếp bay ra mùi thơm của thức ăn, Tô Nhược Hân càng đói hơn: "Chị Chiêm, sao chị biết tôi về thế?" Cô vốn định tự nấu, không ngờ chị Chiêm lại ở đây.

Chị Chiêm quay đầu cười nói: "Buổi chiều bà Cận đích thân dẫn người đến đưa rất nhiều nguyên liệu và đồ dùng, bà ấy nói cô cứ muốn về ở mấy ngày, không yên tâm nên cố ý dặn dò tôi buổi tối phải nấu cho cô đồ ăn ngon."

Tô Nhược Hân nhớ buổi trưa lúc cô báo với Tăng Hiểu Khê là muốn về căn hộ ở mấy ngày để ở cùng Tiểu Hứa, Tăng Hiểu Khê suýt cãi nhau với cô, có nói thế nào cũng không đồng ý.

Nhưng bây giờ lại đưa đồ đến cho cô.

Mắt cô ươn ướt: "Đó là mẹ ruột của tôi."

Còn thân hơn cả mẹ ruột.

Mẹ ruột của cô còn chưa bao giờ đến thăm cô.

Có lẽ dù Trần Ngọc Thúy ý có đến thăm, cô cũng sẽ không gặp.

Đã một khoảng thời gian không trở về căn hộ, cô cảm thấy rất mới mẻ.



Chúc Hứa cũng thế, cậu bé vòng qua vòng lại mấy vòng, vui vẻ đến mức không biết phải bày tỏ cảm xúc như thế nào.

Đến tận chín giờ tối cậu bé mới đi ngủ.

Tô Nhược Hân ngồi yên bên cạnh cậu bé, nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên môi cậu bé, cô cảm thấy rất vui.

Tiểu Hứa là bạn của cô.

Có Tiểu Hứa ở bên cạnh, cô cảm thấy cuộc sống cũng trở nên có mục tiêu.

Nếu không, cuộc sống sẽ giống như một vũng nước đọng không thể gợn sóng, cũng không trở nên đặc sắc được.

Tô Nhược Hân đi tắm, mãi không thấy buồn ngủ.

Dù tối qua cô không ngủ nhiều, buổi trưa cũng không ngủ trưa, nhưng vẫn không ngủ được.

Tắt đèn.

Cô ngồi yên trong phòng tối, mới phát hiện cảm giác nhớ nhung lại nhanh chóng dâng trào.

Dù cô có nhìn điện thoại bao nhiêu lần, người đàn ông kia cũng không chúc cô ngủ ngon.

Tựa như anh chưa từng bước vào thế giới của cô, cô và anh cũng chưa từng gặp nhau bao giờ vậy.

Nhưng ngay cả Mai Diễm Tinh cũng nhớ cô từng tồn tại trong thế giới của anh, anh không thể nào xoá đi được.

Không ngủ được, Tô Nhược Hân xuống giường đi đến trước cửa sổ, lặng lẽ kéo một góc rèm cửa, muốn nhìn ra thành phố đèn đuốc sáng rực.

Tầng hai mươi bảy.

Đứng ở tầng càng cao, ánh đèn trong mắt càng rực rỡ.

Đẹp quá.

Có điều những ánh đèn cũng nhanh chóng biến mất, tựa như sao băng xẹt qua trong tầm mắt, sau đó để lại những tia lửa trên thế gian.

Đèn đường của khu dân cư cũng mờ tối, chiếu xuống hoa cỏ dưới sân, tạo thành một bức tranh.

Lúc Tô Nhược Hân đang ngơ ngác ngắm nhìn, một chiếc xe chợt xuất hiện.

Bugatti.

Đó là chiếc xe dù có hóa thành tro Tô Nhược Hân cũng nhận ra.

Đó cũng là chiếc xe duy nhất ở thành phố T.

Mà chủ nhân của chiếc xe này chỉ có Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường đến rồi.

Chắc chắn anh đến rồi.

Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy lúc nhìn thấy chiếc xe này, cô như ngừng thở.

Cuối cùng Hạ Thiên Tường cũng đến gặp cô rồi.

Chắc chắn anh biết cô rất nhớ anh.

Nhớ anh vô cùng.



Chỉ là cố gắng lắm mới không gọi điện thoại cho anh.

Bugatti chậm rãi dừng lại bên dưới toà nhà của ô.

Xe tắt máy.

Đèn cũng tắt.

Tô Nhược Hân nghĩ, Hạ Thiên Tường sắp xuống xe, sau đó đi thang máy lên.

Thậm chí cô còn nghĩ, đợi anh tiến vào căn hộ, cô phải chào hỏi với anh thế nào.

Là dè dặt không quan tâm đến anh, hay là nhiệt tình nhào đến?

Cô hơi nhớ vòng ôm của anh rồi.

Nhiệt tình nhào tới có phải hơi mất giá không.

Không quan tâm đến anh, cô lại không nỡ.

Trong nháy mắt, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều thứ, tất cả đều là lát nữa Hạ Thiên Tường đi lên, cô phải đối mặt với anh thế nào.

Kết quả khi cô suy nghĩ suốt một phút, cảm thấy thế này không tốt thế kia cũng không tốt, thì cô chợt phát hiện chiếc xe dưới lầu vẫn luôn rất im lặng.

Đúng thế, từ khoảnh khắc dừng lại, nó vẫn luôn im lặng.

Không một ai xuống xe.

Nhìn từ góc độ của cô, trong xe tối đen, cô không nhìn thấy gì cả.

Nhưng chiếc xe không thể tự chạy đến rồi tự dừng lại ở đó được.

Nếu không có ai xuống thì chắc chắn người đó vẫn còn ở trên xe.

Không phải Phương Tấn thì chính là Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân cảm thấy là Hạ Thiên Tường.

Sau đó, lòng bàn chân cô như mọc rể, không thể di chuyển.

Cô cứ đứng nhìn chiếc xe kia như thế, còn im lặng hơn cả nó.

Chỉ đứng nhìn chiếc xe trong căn hộ ở tầng hai mươi bảy như vậy.

Cô cảm thấy mình bị điên, nhưng cho dù bị điên cô cũng không muốn đi xuống.

Chỉ muốn đứng nhìn như thế.

Nhìn thấy chiếc xe kia cũng như nhìn thấy Hạ Thiên Tường, thấy anh ở bên cạnh cô.

Nhìn một lúc, nước mắt chợt tuôn rơi.

Cho dù anh làm lơ cô đến mấy, anh cũng đến thăm cô.

Cô đứng hơn một tiếng đồng hồ.

Chẳng mấy chốc trời sẽ sáng.



Cô cứ nghĩ đã trễ thế này, Hạ Thiên Tường sẽ muốn rời đi.

Nhưng không.

Chiếc xe vẫn đứng im ở đó.

Có điều sau nửa đêm, trong xe có ánh lửa sáng lên.

Cô biết thỉnh thoảng Hạ Thiên Tường có hút thuốc.

Nhưng lần này, lúc cô đứng nhìn trước cửa sổ, bắt đầu từ khi người đàn ông trong xe châm thuốc, ánh lửa kia vẫn chưa từng biến mất.

Hết điếu này đến điếu khác, chỉ nhìn từ ánh lửa lúc sáng lúc tối kia, cô cũng biết khi nào anh hút xong một điếu thuốc, khi nào lại châm một điếu thuốc nữa.

Tô Nhược Hân càng khóc dữ dội hơn.

Cô cảm thấy nước mắt đêm nay gần như nhiều hơn tất cả những lần cô khóc từ trước đến giờ.

Hai giờ sáng, xe vẫn còn đỗ ở đó, cả ánh lửa kia cũng không tắt.

Tô Nhược Hân không nhịn được nữa.

Mất mặt thì mất mặt.

Cô không cần mặt mũi gì nữa.

Cô chỉ là một cô gái nhỏ.

Cô không mong muốn gì nhiều, chỉ cần bình an có được những gì mình thích là được.

Bây giờ hình như cô thích Hạ Thiên Tường rồi.

Cô muốn có được anh.

Cho dù không phải luôn ở bên nhau, chỉ cần lúc cô nhớ anh, anh có thể ở cạnh cô một lát là được.

Dù chỉ là một phút.

Tô Nhược Hân xoay người chạy ra khỏi phòng, khoác áo đeo túi xách xông vào thang máy, đi xuống lầu.
Nhấn Mở Bình Luận