Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường

Lần này, người này xem như đã hoàn toàn cảm nhận được sự tôn trọng của Mạc Tử Đơn đối với Tô Nhược Hân, chỉ đành đứng dậy và đi tới: "Bác sĩ Tô, xin lỗi, mọi người đều nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài, là mắt tôi mù, bác sĩ Mạc nhận định cô là bác sĩ Tô, vậy cô chính là bác sĩ Tô. Sau này, tôi cũng sẽ tìm cô khám bệnh."

"Không sao, không sao. Bác sĩ Mạc, còn rất nhiều người đang chờ đấy, ông mau quay lại khám bệnh đi." Tô Nhược Hân kéo Mạc Tử Đơn quay về. Vừa rồi, cô suýt bị sự nghiêm túc này của Mạc Tử Đơn dọa sợ rồi. Quá đông người, cô cảm thấy cô vẫn nên khiêm tốn thì hơn.

Tô Nhược Hân khuyên, vẻ mặt Mạc Tử Đơn này mới tốt hơn, tiếp tục trở lại trước bàn làm việc khám bệnh.

Tô Nhược Hân vội vàng kéo người đàn ông, tiễn anh ta ra ngoài, không muốn lại xảy ra chuyện rắc rối nữa: "Cám ơn anh đã tin tưởng tôi như vậy. Sau này có chuyện gì, anh có thể gọi điện thoại cho tôi." Sau đó, Tô Nhược Hân đưa số điện thoại riêng của mình cho người đàn ông này.

Đây là người xa lạ đầu tiên tin tưởng cô, cho dù là nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn tin dùng phương thuốc của cô, cô rất cảm kích.

Người đàn ông kia cầm số điện thoại của Tô Nhược Hân, vui vẻ rời đi.

Tô Nhược Hân trở lại phòng khám bệnh, mới phát hiện ánh mắt những người tới khám bệnh nhìn cô ít nhiều đã khác trước.

Có điều, vẫn không có bệnh nhân nào chủ động tìm cô nhờ khám bệnh.

Đây là chuyện bình thường. Cô chỉ là một nhân viên hướng dẫn bệnh nhân nhỏ bé.

Cô cũng không để ý, bận rộn hướng dẫn từng bệnh nhân, thỉnh thoảng xem Mạc Tử Đơn khám bệnh, còn có thể học được rất nhiều kiến thức.

Cảm giác học tập ngay tại hiện trường hoàn toàn khác với những chữ viết cứng nhắc trong đầu cô mang lại.

Một buổi sáng, Mạc Tử Đơn khám cho mấy chục bệnh nhân, nhưng đến giờ nghỉ trưa vẫn còn mười mấy bệnh nhân đang xếp hàng chờ ở đó.

Những người này đều tới từ sáng sớm, không lấy số hẹn trước.

Sau đó, chờ đến khi Mạc Tử Đơn khám xong tất cả những người đã hẹn trước, mới tới khám bệnh cho bọn họ.



Nhiều người như vậy, chỉ sợ khám xong, nhanh nhất cũng phải một giờ chiều.

Tô Nhược Hân rất muốn kêu dừng, nhưng nhìn từng bệnh nhân kia, cô rốt cuộc nhịn xuống.

"Bác sĩ Tô, nếu không cô khám mấy người thay tôi?" Mạc Tử Đơn cũng nhìn thấy được mười mấy bệnh nhân đang chờ.

Tô Nhược Hân liên tục xua tay: "Người ta đều vì tiếng tăm của ông mới tới."

Cô mới không cần ép người khám bệnh.

"Một ngày nào đó, bọn họ sẽ hối hận cho xem. Cô mới là cấp bậc thần y, Mạc Tử Đơn tôi còn kém xa."

Nhưng ông ta cũng chỉ có thể xúc động nói nhỏ những lời này. Tô Nhược Hân không cho ông ta tuyên dương ra ngoài.

"Chờ sau này tôi lấy được giấy chứng nhận, bác sĩ Mạc, đến lúc đó tôi có thể sẽ cướp chén cơm của ông đấy."

"Hoan nghênh, hoan nghênh." Mạc Tử Đơn cười: "Đến lúc đó tôi làm nhân viên hướng dẫn bệnh nhân cho cô, đó là may mắn của tôi."

Kết quả, sau khi khám xong cho tất cả thì đã một giờ chiều thật.

Cả người Tô Nhược Hân đổ mồ hôi lạnh vì đói, đang tính mau chóng qua ăn cơm trưa, lại gặp y tá Tiểu Điền đi đến: "Bác sĩ Mạc, đồ ăn mà ông gọi đã tới rồi."

Sau đó, hai hộp đựng thức ăn được đưa đến phòng khám bệnh.

Mắt Tô Nhược Hân sáng rực lên: "Có phần của tôi à?"

"Có, cô ăn đi." Mạc Tử Đơn nhìn Tô Nhược Hân với ánh mắt như nhìn con gái. Đúng vậy, lúc này Tô Nhược Hân không phải là giáo viên của ông ta, chỉ là một đứa trẻ đáng yêu.

Tô Nhược Hân vội vàng mở hộp đựng thức ăn ra, sau đó hơi sửng sốt: "Đây là hộp thức ăn ông gọi thật à?"

"Có gì không đúng sao?"

Tô Nhược Hân nhìn bánh bao hấp trong hộp đựng thức ăn, rõ ràng chính là dáng vẻ bánh bao hấp đặc biệt trong phòng bếp nhà họ Hạ trong trí nhớ của cô, không giống với trong quán bên ngoài nên rất dễ phân biệt.

"Không." Cô gắp một cái chấm vào tương cà chua đã được điều chế trong hộp đựng thức ăn lại đút vào trong miệng, trước sau vẫn ngon như vậy.

Sau đó, cô lập tức nhớ tới Hạ Thiên Tường.

Cô vừa ăn vừa lấy điện thoại di động ra.

Nhưng trong tin nhắn của cô và Hạ Thiên Tường, chỉ còn lại một câu 'Hạ Thiên Tường, chúc ngủ ngon' mà cô đã gửi tối hôm qua.



Người đàn ông không gửi tin nhắn nào qua.

"Ồ, hình như tôi không gọi bánh bao hấp này." Mạc Tử Đơn mở hộp thức ăn ra, thấy bánh bao hấp thì thoáng ngây người, chẳng qua sau đó lại nói: "Dù sao cũng đưa đến rồi, tôi thử một miếng vậy."

Kết quả, sau khi ăn xong một miếng, ông ta lại lập tức ăn một miếng nữa: "Ăn ngon, thật sự rất ngon đấy. Sau này, tôi chắc chắn sẽ chỉ gọi bánh bao hấp này."

Bánh bao hấp nhà họ Hạ đương nhiên ngon rồi.

Bởi vì, nhân bánh bên trong đều là là nguyên liệu tốt, không hề giả.

Ăn cơm trưa xong, bởi vì Tô Nhược Hân tăng ca buổi trưa nên được nghỉ thêm một giờ.

Tô Nhược Hân tiễn Mạc Tử Đơn lên xe, chạy tới phòng khám bệnh tiếp theo để tiếp tục ngồi khám bệnh buổi chiều. Cô không quay về phòng khám bệnh mà đứng dưới một tán cây bên ngoài phòng khám bệnh, gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường.

Bất kể anh có để ý tới cô không, bất kể anh có thể khinh thường cô vì cô chủ động tìm anh không, cô đều gọi tới.

Điện thoại được kết nối rồi.

Tô Nhược Hân nghe tiếng nhạc điện thoại êm ái quen thuộc, đồng thời cũng nghe được tiếng đập điên cuồng thình thịch thình thịch của trái tim.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc dừng lại.

Cô biết Hạ Thiên Tường đã nghe máy.

Thế giới dường như lập tức dừng lại, không có tiếng động, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của bản thân cô.

Bên kia, cảm giác hoàn toàn không có tiếng động.

Nhưng cô biết Hạ Thiên Tường ở đó, chờ cô nói chuyện.

Ơ, người đàn ông này trong nóng ngoài lạnh tới mức nào chứ? Anh chủ động nói chuyện với cô một lần không được sao?

Nhưng bên kia vẫn im lặng, không có tiếng nói.

Tô Nhược Hân bỗng nhiên nổi giận: "Hạ Thiên Tường, nếu anh có gan thì đừng nhận điện thoại của em, nếu nhận thì nói chuyện cho bà đây."

Cô gào lên luôn, còn gào lên đặc biệt lớn tiếng.

Tô Nhược Hân gào xong, mới phát hiện ra người qua đường đều nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ điên.

Lúc này, cô mới phát hiện ra cô đang ở bên ngoài.



Cô hơi xấu hổ xoay người đi, không nhìn những ánh mắt khác thường đó nữa.

Sau đó lại dài dằng dặc giống như một thế kỷ trôi qua, bên kia mới lặng lẽ truyền đến một từ: "Bận."

Bận.

Chỉ là một âm tiết.

Giọng nói rất khẽ.

Nhưng Tô Nhược Hân vừa nghe được giọng nói của Hạ Thiên Tường, bỗng nhiên nghẹn ngào: "Hạ Thiên Tường, anh bận mà anh nghe máy còn không nói lời nào, anh đâu có bận chứ? Rõ ràng là không bận, đang lãng phí thời gian của anh thôi."

"Tiểu Hân..."

Lại là giọng nam khàn khàn, khe khẽ.

"Gọi em là Tô Nhược Hân, đừng gọi thân thiết như vậy, em không chịu nổi." Tô Nhược Hân càng nói thì càng kích động.

"Xin lỗi."

"Xin lỗi? Anh có lỗi gì với em chứ? Anh nói ra cho em nghe thử đi. Không phải mất một miếng..." Cô vừa định nói ra 'ngọc', bỗng nhiên phát hiện chỗ này là ở bên ngoài, nếu bị người có tâm nghe được, có lẽ sẽ mang đến rắc rối cho Hạ Thiên Tường nên sửa lời: "Mất một vật chết mà thôi, có cần mất hồn, không để ý tới người ta như vậy sao? Chẳng lẽ anh mất đồ thì không quen biết mọi người nữa? Hay là anh mất một vật, cũng chỉ không quen biết em?"

Tô Nhược Hân gào lên như súng liên thanh, không hề biết dáng vẻ của cô lúc này kích động tới mức nào.

Vừa nói vừa đi vòng quanh, dáng vẻ nổi giận đùng đùng, nhưng rơi vào trong mắt người khác lại là một loại phong cảnh đáng yêu kiểu khác, hóa ra tức giận cũng đáng yêu như vậy.

"Được, anh quen em, chúng ta là bạn bè." Trong chiếc xe nhỏ trông không mấy bắt mắt cách đó không xa, người đàn ông vừa nói vừa nhìn cô gái phía ngoài xe cách đó không xa.
Nhấn Mở Bình Luận