Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường

Trước mặt anh, cô không thể che giấu được cái gì cả.

Người khẽ lung lay, cô lùi về sau một bước vịn lấy tay ghế sofa, mới giúp mình không ngã xuống.

Cô không hiểu được ánh mắt của Hạ Thiên Tường.

Không hiểu dù là một chút.

Bên này, ông cụ Phong biết Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San không có ai bảo vệ, Hạ Thiên Tường cũng không bảo vệ, lập tức chắc chắn sẽ không có ai bảo vệ hai người họ, cho nên cũng không quá để tâm nữa, ông ta hỏi Tô Nhược Hân: "Mọi người cứ nói sâu rồi ấu trùng gì đó là gì? Trong đầu ông có sâu à?"

Ông ta đã nghi ngờ rất lâu rồi, bây giờ đã giải quyết được người khiến bệnh của ông ta trở nên nặng hơn, bèn vội vàng hỏi rõ.

Chỉ cần nghĩ đến những từ sâu và ấu trùng đã lập tức cảm thấy rợn tóc gáy, nhưng nếu thật sự có sâu, vậy phải nhiều… nhiều…

Phong Thắng không dám nghĩ nữa.

Dù đã khỏi bệnh nhưng vẫn rất hoang mang.

Ông cụ Tăng không biết suy nghĩ của Phong Thắng lúc này, ông cụ chỉ về phía ba lô của Tô Nhược Hân: "Ừm, trong đầu ông có sâu thật mà, bây giờ còn đang ở trong ly giác hơi của nhóc Tô đó, nhiều lắm."

"Nhiều lắm sao? Cho… Cho tôi xem thử." Sắc mặt Phong Thắng tái mét.

Có sâu trong đầu mình, vừa nghĩ thôi đã thấy ngứa ngáy.



Rất ngứa ngáy.

"Ông ngoại, ông đừng dọa ông nội Phong, đã không sao nữa rồi." Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần, cô mỉm cười nhìn ông cụ Tăng ý bảo ông cụ đừng nói nữa.

Đống sâu kia là hút ra từ trong đầu Phong Thắng, cho nên người khác nhìn thấy thì không sao, chỉ có Phong Thắng nhìn thấy sẽ ngứa ngáy, cho nên cô cũng không muốn để ông ta thấy.

Nhưng Phong Thắng là ai, ông ta là Chủ tịch Phong của Tập đoàn Phong Thị.

Người xưa có câu gừng càng già càng cay, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy đâu.

Quan sát một lúc lâu, thái độ và lời nói của những người xung quanh đều ở trong mắt trong tai ông ta, lại thêm câu nói của ông cụ Tăng khi nãy, Tô Nhược Hân hoàn toàn không khuyên ông ta được, ông ta giơ tay cầm lấy ba lô của Tô Nhược Hân, sau đó lấy ly giác hơi bị Tô Nhược Hân đậy nắp lại ra.

Bên trong ly giác hơi đều là côn trùng nhỏ.

Rất nhiều rất nhiều.

Lúc nhìn thấy, tay ông ta lập tức run rẩy: "Những thứ này đều được ly giác hơi hút ra à?" Lúc hỏi câu này, không chỉ bàn tay mà cả giọng nói của ông ta cũng run rẩy.

Tô Nhược Hân biết không thể giấu diếm được thêm, chỉ đành nói: "Đúng thế, ông Phong à, có vài thứ sau này ông đừng ăn nhiều."

"Thứ… thứ gì?"

"Không được uống rượu, cũng phải ăn ít hải sản lại, không được mỗi ngày đều ăn hải sản và uống rượu như trước nữa."

"Đám… Đám sâu này có liên quan với… hải sản ư?" Phong Thắng nhìn thấy sâu đã sợ chết khiếp rồi.

"Đúng, sâu này là ký sinh trùng trong biển, ông ăn nhiều nên nó ở lại trong cơ thể ông, càng ăn sâu sẽ càng nhiều.

Sâu này thích mùi rượu, ông uống rượu nó sẽ chui vào máu ông, sau đó theo máu chảy vào đầu ông, chèn ép thần kinh não của ông."

"Sau đó vì thần kinh não bị chèn ép nên ông mới mất trí nhớ ư?" Lúc này Phong Thắng đã hoàn toàn hiểu ra rồi.

"Đúng thế, ông nội Phong, cho nên sau này ông phải hạn chế ăn hải sản."

"Cụ thể là loại hải sản nào?" Nghe thấy vừa không thể uống rượu vừa không thể ăn hải sản, Phong Thắng hơi không vui.



"Cháu cũng không rõ cụ thể, chỉ biết là hải sản thôi, ông Phong có thể cho cháu danh sách những hải sản ông thường ăn, để sau này lên đại học cháu sẽ nghiên cứu." Tô Nhược Hân cười nói.

Cô vừa nhắc đến chuyện lên đại học, mọi người ở đây mới nhớ ra cô chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, thậm chí còn chưa học đại học: "Cô Tô đúng là lợi hại."

"Đương nhiên, con gái nuôi của tôi dù còn nhỏ nhưng đã thuộc cấp bậc thần y rồi." Tăng Hiểu Khê kiêu ngạo nói.

"Nhóc Tô, vậy sau này nếu thỉnh thoảng ông ăn hải sản một lần lại mắc phải loại bệnh này, vẫn có thể nhờ cháu chữa trị cho ông đúng không?"

"Vâng, đương nhiên rồi, một tuần ăn một hai lần cũng không sao cả, đừng hôm nào cũng ăn, không cần quá lo lắng." Thấy dáng vẻ như sắp khóc của ông cụ Phong, Tô Nhược Hân an ủi.

Nhưng cũng không hoàn toàn là an ủi, cô đang nói thật.

Lúc này sắc mặt Phong Thắng mới dễ nhìn hơn một chút: "Nhóc Tô, nghe nói gần đây cháu không ở lại nhà họ Cận, cháu đến nhà ông ở đi."

Như thế gần quan được ban lộc, chỉ cần ông ta bị bệnh sẽ có thể nhờ Tô Nhược Hân chữa trị.

"Ông Phong, ông đừng căng thẳng, bây giờ ông đã khỏi bệnh, ông chỉ cần đừng hôm nào cũng uống rượu ăn hải sản là sẽ không sao, tháng sau cháu phải đi học Đại học rồi, lúc đó cháu sẽ ở trong ký túc xá của trường." Cô không muốn ở nhà của ai cả, chỉ muốn ở cạnh Chúc Hứa thôi.

Thành phố B cách thành phố T không xa, đi xe hơn một tiếng, lúc đó có thể gửi nội trú Chúc Hứa ở trường mẫu giáo, cuối tuần sẽ đến đón cậu bé ở cùng hai ngày, cô đã tính toán xong cả rồi.

Tăng Hiểu Khê thấy Phong Thắng muốn lừa Tô Nhược Hân thì ra vẻ tức giận tiến lên: "Bác Phong, cháu gọi bác một tiếng bác, bác không thể lừa Nhược Hân như thế được."

"Ha ha ha, được được được, bác không dụ dỗ nhóc Tô, dù sao con bé cũng đã hứa chỉ cần bác bị bệnh, con bé sẽ chữa bệnh cho bác rồi."

"Vâng, cháu hứa." Tô Nhược Hân cười, sau khi trấn an Phong Thắng xong, cô quay đầu nhìn lại, Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San đã bị đưa đi.

Còn Hạ Thiên Tường cũng không thấy đâu nữa.

Cô chợt thấy trong lòng trống rỗng, ngơ ngác nhìn về phía anh vừa đứng trước đó.

"Cô Tô, uống một ly không?" Mai Diễm Tinh đi tới.

Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần: "Cô Mai, khi nãy cảm ơn cô." Ngày đó gặp Mai Diễm Tinh ở cửa hàng mỹ phẩm, cô hơi ghét người phụ nữ này, nhưng sau đó cô xoay người rời đi, Mai Diễm Tinh cũng không cố chấp ngăn cô lại.



Sau đó, nghĩ lại thì thấy không phải chuyện gì lớn.

Không ngờ hôm nay Mai Diễm Tinh lại quay video giúp cô một lần.

"Cô Tô, hôm đó cô đến cửa hàng mỹ phẩm là muốn mua nước hoa có mùi rượu sao?"

"Ừm, đúng thế."

"Chẳng trách cô thử hết tất cả các loại mà cuối cùng lại không mua, thì ra là muốn dùng để chữa bệnh." Nói đến đây, Mai Diễm Tinh tỏ vẻ ngại ngùng: "Xin lỗi chuyện hôm đó."

"Không có gì, tóm lại hôm nay cảm ơn cô vì đã tin tưởng tôi."

"Y thuật của cô rất cao siêu." Nói xong, Mai Diễm Tinh còn giơ ngón tay cái: "Quả nhiên danh bất hư truyền."

Được một "tình địch" khen ngợi, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng: "Chỉ tình cờ gặp được chứng bệnh tôi trùng hợp biết chữa thôi."

"Đi đi đi, cùng nhau uống một ly." Mai Diễm Tinh đột nhiên nổi hứng, kéo Tô Nhược Hân về đại sảnh, mỗi người cầm một ly rượu, lấy mấy món ăn vặt rồi rời khỏi đại sảnh, tìm một chỗ yên tĩnh dưới giàn nho bên ngoài cổng sau, bàn mây ghế mây, vừa uống rượu vừa thưởng thức đồ ăn ngon, vô cùng thoải mái.

"Tô Nhược Hân, cô và Hạ Thiên Tường thật sự không có quan hệ gì sao?" Mai Diễm Tinh nhấp một ngụm rượu, tò mò hỏi.

"Phải, anh ta nói chúng tôi chỉ là bạn thôi." Đây là lời của Hạ Thiên Tường, cô không hề nói sai.

Nhưng Tô Nhược Hân vừa cất lời, chợt cảm thấy nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống không độ, cô không khỏi rùng mình, sau đó nhìn thấy một bóng người phản chiếu trên bàn.
Nhấn Mở Bình Luận