Bây giờ cô đang vui, hàng xóm cũng vui.
Cho dù phải tốn tiền thì cô cũng thấy thoải mái.
Đối với người mẹ như Trần Ngọc Thuý, cô cãi nhau với bà ta trước mặt người khác sẽ chỉ khiến mọi người xì xào bàn tán, không thể mắng chửi, không thể cãi nhau cũng không thể đánh, vậy nên làm cho bà ta tức phát khóc rồi bỏ đi là cách tốt nhất.
Sau khi chuyển tiền, dù nghèo nhưng nghĩ tới sắp được nhận lương, tâm trạng Tô Nhược Hân vẫn rất tốt.
Cô quay lại bếp xào rau cải, nấu hai món mặn và một món canh rồi bê lên bàn, lúc này cửa mở ra.
“Ai?” Tô Nhược Hân quay phắt ra, chuông cửa không kêu, cô không mở mà cửa lại mở, chỉ nhìn thôi cũng thấy kinh hãi.
Một cái bóng chiếu xuống sàn nhà, Tô Nhược Hân không chút nghĩ ngợi lập tức vung nắm đấm lên, tiếng rên khe khẽ vọng lại, sau đó một cánh tay đưa tới rồi móc lên, toàn thân cô bay lên không trung.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy là Hạ Thiên Tường, cô ngẩn ra: “Sao… Sao anh lại tới đây?”
Cô còn tưởng là trộm hay kẻ xấu lẻn vào, kết quả hình như là đã hiểu lầm.
“Đây là nhà anh.” Hạ Thiên Tường bình tĩnh liếc nhìn bàn ăn, anh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, sau đó một tay anh bế Tô Nhược Hân, một tay đóng cửa, đôi chân dài chỉ đi vài bước đã tới trước bàn: “Ừm, trông ngon đấy, em nấu à?”
“Này, em chỉ nấu cho một người thôi, anh đừng có nhìn chằm chằm vào bàn ăn như thế.” Tô Nhược Hân cắn môi, như thể Hạ Thiên Tường chỉ nhìn thôi cũng có thể cướp mất bữa tối của cô vậy.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới đặt Tô Nhược Hân xuống, sau đó ngồi xuống ghế ăn không chút khách sáo: “Cùng ăn đi.”
“Này, em đã nói em chỉ nấu cho một người rồi mà.” Tô Nhược Hân nói xong thì chột dạ nhìn bàn ăn, thức ăn hẳn là đủ cho hai người, nhưng cơm thì thật sự không đủ, cô chỉ nấu phần của một người.
Nghe cô nói xong, Hạ Thiên Tường đứng dậy: “Anh đi nướng hai cái bánh kếp, sẽ xong ngay thôi.” Anh nói rồi đi về phía cửa.
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện anh cầm theo ba chiếc túi lớn.
Cô nhìn thấy một túi hoa quả, hai túi còn lại là đồ ăn và đồ dùng linh tinh.
Hạ Thiên Tường thật sự lấy một túi bánh kếp ra: “Anh đi chiên bánh, em phân loại đồ dùng rồi cất đi.”
“Ồ, được.” Tô Nhược Hân mở túi ra, nước giặt và nước rửa tay đương nhiên phải để trong phòng tắm, hai túi sữa bột để trong ngăn chứa đồ, khi nhìn thấy ván giặt đồ thì cô nhíu mày, trước nay giặt quần áo cô không dùng thứ này bao giờ.
Quần áo cho vào máy giặt tự động giặt.
Đồ lót bên trong thì giặt tay là được, hơn nữa ngày nào cũng thay nên không bẩn, đương nhiên không cần đến ván giặt.
Tô Nhược Hân đặt ván giặt đồ sang một bên, sau đó quay ra xếp những thứ khác.
Cuối cùng chỉ còn lại hoa quả.
Loại quả nào cần cất tủ lạnh thì cất tủ lạnh, không cần thì cô để trên bàn cà phê.
Nhìn quả sầu riêng siêu to khổng lồ, Tô Nhược Hân khá vui: “Hạ Thiên Tường, không ngờ anh lại mua cả sầu riêng mà anh không thích ăn nữa, cảm ơn anh nhé.”
Cô thích sầu riêng, rất thích.
Hạ Thiên Tường lúc này cũng vừa chiên bánh xong đi ra: “Không… Không phải em định dùng nó à?” Anh nói xong thì gượng gạo quay đầu đi, ngồi xuống ghế, không nhìn Tô Nhược Hân.
Anh cũng không muốn xách lên đây.
Nhưng sáng nay cô nói sẽ không tha thứ cho anh.
Lần này đúng là do anh sai.
Đối với người khác, anh có sai cũng chẳng sao.
Nhưng với Tô Nhược Hân, dù anh có sai hay không, nhưng cô không vui thì nghĩa là do anh sai.
Tô Nhược Hân ngẩn ra.
Sau đó cô bỗng nhớ lại những gì mình đã nói với anh.
Cô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, nếu không phải cố nhịn thì cô đã phá lên cười rồi.
Cô chưa bao giờ biết Hạ Thiên Tường lại dễ thương thế này.
Dễ thương đến mức cô thật sự muốn đánh anh, cắn anh.
Hạ Thiên Tường có cần đáng yêu đến vậy không?
“Anh tự đi mua đấy à?” Tô Nhược Hân buông chổi lông gà xuống, sải bước đi đến bàn ăn.
Cô đói rồi, phải ăn trước đã, xử lý người đàn ông này sau.
“Ừm.” Hạ Thiên Tường chỉ thấp giọng nói một chữ.
Tô Nhược Hân có thể đừng hỏi chuyện này được không?
Anh cũng không muốn mua.
Nhưng để cô tha thứ cho mình, anh chỉ có thể đi mua.
Nếu người khác không tha thứ cho anh, anh cũng chẳng thèm để ý, ai để ý thì để ý chứ anh chẳng quan tâm.
Nhưng đến Tô Nhược Hân thì không thể như vậy.
“Uống canh đi.” Tô Nhược Hân múc hai bát canh, một bát cho mình, một bát cho Hạ Thiên Tường: “Cơm canh đạm bạc, ăn không no không liên quan đến em nhé.”
Hạ Thiên Tường lại lấy một cái bát khác, xới hết cơm trong nồi cơm điện ra.
“Này, đó là của em.” Cô phải ăn ít nhất hai bát cơm, dù sao cô cũng không béo, đang trong độ tuổi phát triển, ăn ít là cô sẽ bị đói.
“Em vẫn còn có bánh.” Hạ Thiên Tường đưa một chiếc bánh kếp cho Tô Nhược Hân rồi bình tĩnh ăn cơm.
Cơm trắng ăn với nầm bò hầm khoai tây rất ngon.
“Hạ Thiên Tường, da mặt anh đúng là rất dày.”
Đôi đũa trong tay Hạ Thiên Tường suýt thì rơi xuống.
Bao nhiêu người nghĩ trăm phương nghìn cách để mời được anh đi ăn, còn toàn mời sơn hào hải vị, anh đều không đi, từ chối toàn bộ.
Nhưng đến Tô Nhược Hân, bữa cơm hai món mặn một món canh đơn giản mà cô lại nói anh mặt dày.
Anh đưa tay sờ lên mặt mình: “Không dày.”
“Hạ Thiên Tường, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.” Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn quả sầu riêng trên bàn cà phê, còn có chổi lông gà và ván giặt đồ, mắt cô sáng lên.
“…” Hạ Thiên Tường tiếp tục ăn, làm như không nghe thấy.
Anh lớn từng này, dù là bà cụ Hạ cũng chưa từng phạt anh.
Lục Diễm Chi thì lại càng không.
Từ khi bắt đầu nhớ rõ sự việc, anh chưa từng làm sai chuyện gì, hơn nữa từ việc học hành cho đến điều hành công ty, anh chưa bao giờ để Lục Diễm Chi và bà nội phải lo lắng.
Xem ra mọi điều lần đầu tiên của anh đều sẽ giao cho Tô Nhược Hân.
Dù sao cũng không phải lần đầu giao cho cô, thêm một lần hay ít đi một lần cũng không có gì khác nhau.
Càng nghĩ như vậy anh càng coi nhẹ sự việc.
Hạ Thiên Tường nhanh chóng ăn hết một chiếc bánh và một bát cơm.
Tô Nhược Hân ăn rất chậm, thi thoảng lại liếc nhìn người đàn ông đối diện, trong đầu cô vẫn giữ ý nghĩ đó, sao anh lại đáng yêu đến mức này chứ!
Tô Nhược Hân cũng đặt đũa xuống: “Hạ Thiên Tường, tối nay anh ăn chùa, rửa bát đi.”
“Được.”
Tô Nhược Hân thoải mái ngồi lên sofa, giao gian bếp lại cho Hạ Thiên Tường.
Dù sao cô vẫn chưa tha thứ cho anh.
Người ta nói không được chiều phụ nữ, một khi chiều là sẽ lên nóc nhà lật ngói ngay.
Bây giờ cô cảm thấy đàn ông cũng không được chiều, không thể cho đàn ông cơ hội lên nóc nhà lật ngói được.
Tô Nhược Hân đặt ván giặt và chổi lông gà ngay ngắn bên cạnh, sau đó bổ sầu riêng ra.
Ngay lập tức, mùi thơm nồng của sầu riêng xộc vào mũi.
Quả sầu riêng siêu to đã chín hết.
Sau khi bẻ ra, cô lấy một chiếc thìa nhỏ ăn từng miếng, cảm thấy đúng là mỹ vị nhân gian, ngon tuyệt vời.
Hạ Thiên Tường dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, khi đi ra thì thấy cô gái nhỏ đang hưởng thụ vừa ăn sầu riêng vừa lướt điện thoại.
Anh liếc nhìn quả sầu riêng đã được bổ làm đôi mà lòng mừng thầm, chắc Tô Nhược Hân đã quên, nghĩ sầu riêng chỉ dùng để ăn.
Không ngờ anh vừa nghĩ như vậy, Tô Nhược Hân đã nói: “Bổ rồi cũng có thể quỳ, lấy hai miếng ra, mỗi đầu gối đặt một miếng, vừa đẹp.”
Mặt Hạ Thiên Tường tối sầm, Tô Nhược Hân làm thật à?