Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường

Mấy người đành phải nối đuôi nhau lui ra ngoài, sau đó họ vẫn đứng ở ngoài cửa mà không hề rời đi.

Vì đại ca của họ chỉ bảo họ đi ra ngoài, chứ không có yêu cầu gì khác.

Cuối cùng họ vừa mới có suy nghĩ muốn tiếp tục hóng hớt xem đại ca sẽ dạy dỗ Tô Nhược Hân như thế nào, không ngờ lại nghe thấy đại ca của bọn họ nói: "Đóng cửa lại, ai đang làm gì thì về làm cái đó đi."

"Đại ca..."

"Đóng cửa lại."

Nghe thấy đại ca lại quát to một tiếng, mấy người bên ngoài không còn cách nào đành đóng cửa lại, cùng lúc đó có một người không sợ chết nói to: "Đại ca, anh bình tĩnh một chút, đừng phá hỏng thân thể nhỏ bé yếu ớt của cô ấy, các anh em vẫn còn đang xếp hàng chờ đó."

"Cút." Trần Sang đi thẳng đến đóng cửa sau đó khóa trái lại bên trong.

Tô Nhược Hân đã kéo ghế ngồi xuống.

Còn thoải mái bắt chéo chân lên.

Trần Sang xoay người nhìn cô: "Làm sao cô biết được?"

"Anh sang ngồi đi." Tô Nhược Hân chỉ vào một cái ghế nhỏ khác, chắc chắn cái ghế này kém hơn cái ghế cô đang ngồi.

Nhưng Trần Sang lại không hề để ý đến mà nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: "Cô Tô vẫn chưa nói vì sao cô lại biết?"

Tô Nhược Hân thờ ơ liếc mắt nhìn Trần Sang: "Nhìn anh một cái là biết."



"Cô chỉ cần nhìn là đã biết rõ tình trạng của tôi rồi sao?" Bệnh của Trần Sang thật sự rất khó nói, cho nên cách dùng từ của anh ta cũng tương đối uyển chuyển.

"Ừ, liếc mắt một cái đã có thể biết rõ, anh mắc căn bệnh này khoảng một năm rồi đúng không." Khi Tô Nhược Hân nói câu này xong ánh mắt của cô cũng chuyển đến cổ của Trần Sang.

"Cô... Đến cả việc tôi bị bệnh bao lâu rồi cô cũng biết nữa à? Chẳng lẽ cô... Chẳng lẽ..." Trần Sang giật mình, sau đó lại nhanh chóng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào, tôi vẫn luôn ở nước ngoài, mà nghe nói cô vừa mới thi đại học xong, gần đây cô chưa từng ra nước ngoài đúng không?"

"Không chỉ là gần đây, mà từ nhỏ đến giờ tôi cũng chưa từng ra nước ngoài. Ha ha, tôi cũng không biết nước ngoài trông như thế nào cơ." Nói chuyện với Trần Sang, Tô Nhược Hân phát hiện ra tuy người này được gọi là đại ca nhưng trên người anh ta lại có khí chất của người đọc sách, nếu như không biết người của anh ta bắt cô đến đây thì có lẽ cô cũng không tin họ cùng một nhóm đâu.

Hình tượng thật không giống.

Anh ta giống như một anh trai nhỏ trí thức.

Thật sự không giống một ông trùm xã hội đen cho lắm, cảm giác khác xa vạn dặm.

"Vậy làm sao cô biết được tôi mắc căn bệnh này."

"Xem tướng, tôi biết xem tướng." Tô Nhược Hân cười nói.

"Bệnh của tôi có thể chữa được không?" Tuy cảm thấy cái gọi là xem tướng trong miệng Tô Nhược Hân không đáng tin cậy lắm, nhưng vào giờ phút này Trần Sang vẫn muốn hỏi Tô Nhược Hân bệnh của anh ta có thể chữa trị được hay không.

"Tất nhiên là có thể chữa, nếu không thì tôi cũng sẽ không nói thẳng với anh như vậy." Nếu không chắc chắn có thể chữa được bệnh của Trần Sang thì cô sẽ không để lộ bản thân trước đâu.

Nếu đã xác định bản thân có thể chữa khỏi bệnh cho Trần Sang thì cô không muốn bản thân phải chịu một chút thiệt thòi nào.

Một chút cũng không chịu.

Dựa vào đâu mà cô phải chịu uất ức từ mấy người này chứ, cô mặc kệ.

Hơn nữa Trần Sang vừa xuất hiện cô có cảm giác anh ta là người chính trực trong đám bại hoại, còn có thể cứu cho nên cô mới thuyết phục bản thân ra tay giúp anh ta.

Trần Sang nghe đến đó, đôi mắt lập tức sáng lên: "Vậy cô có thể cho tôi đơn thuốc không?"

"Không thể." Không ngờ Tô Nhược Hân lại nói thẳng là không thể.

Hơn nữa còn từ chối một cách thẳng thừng như vậy.

"Cô..." Trần Sang không ngờ Tô Nhược Hân sẽ từ chối dứt khoát đến như vậy: "Vậy cô nói xem làm sao mới có thể chữa."



Tô Nhược Hân cúi đầu cười: "Tôi không đưa đơn thuốc cho anh, nhưng có thể chữa bệnh cho anh, sở dĩ không đưa đơn thuốc cho anh đương nhiên là vì bảo vệ cái mạng nhỏ của tôi rồi."

Cô đâu có ngốc, nếu cứ đưa thẳng đơn thuốc cho Trần Sang lỡ như anh ta lấy được thuốc lại trở mặt thì phải làm sao. Lúc đó cô sẽ bị anh ta giao cho người phụ nữ thuê anh ta đến bắt cô, đến lúc đó cô sẽ vô cùng thê thảm.

Kỳ kinh bát mạch của cô mới được hình thành, tránh một hai chiều thì được nhưng nếu như thực sự đánh nhau thì không được, cô đâu có biết đánh nhau.

Đánh nhau không phải là sở trường của cô, phải tránh mìn thôi.

Sở trường của cô là chữa bệnh cứu người, cho nên phải ra tay từ đây.

"Ha ha." Người đàn ông đang ngồi trên ghế đứng dậy, anh ta nhìn xuống Tô Nhược Hân, nhưng cho dù như vậy thì khi phải đối mặt với cô gái nhỏ trước mặt, Trần Sang cũng không hề có cảm giác ưu việt nào.

Trong nụ cười yếu ớt của cô đều là vẻ tự tin không hề vội vàng chút nào.

Làm cho anh ta có cảm giác giống như người bị bắt đến đây là anh ta chứ không phải cô vậy.

"Được, chỉ cần đưa thuốc cho tôi là được." Nhưng mà vì chữa bệnh, anh ta nhịn cái dáng vẻ bề trên đó của cô.

Phải nhịn.

Không được làm đàn ông chân chính thật sự rất khó chịu.

Nếu các anh em biết bệnh của anh ta, thì chắc chắn họ sẽ không nói trước mặt mà sẽ đi nói xấu sau lưng anh ta.

Đối với một người đàn ông thì thứ họ kiêng kị nhất là bệnh không tiện nói ra.

Cái này còn nghiêm trọng hơn so với việc muốn lấy mạng anh ta.

Nhưng mà anh ta đến bệnh viện làm các loại kiểm tra rồi nhưng đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.

Nhưng mà căn bệnh không rõ nguyên nhân này nhất định có vấn đề, vì anh ta thật sự không có năng lực ở phương diện kia.

Tuy chưa được hưởng qua mùi vị của đàn bà, nhưng anh ta là một người trưởng thành nên anh ta biết những thay đổi trên cơ thể của mình, anh ta biết năng lực phương diện kia của mình đã gần như không có.

Anh ta đã từng thử nhưng không dậy nổi.

"Chờ đã, tôi vẫn chưa nói xong điều kiện của tôi mà, tôi có một điều kiện." Tô Nhược Hân híp mắt cười, cô biết là đàn ông sẽ quan tâm đến tôn nghiêm của bản thân nhất.



Trên đời này làm gì có người đàn ông nào thích làm thái giám cơ chứ.

"Nói."

"Tôi muốn biết ai sai khiến anh bắt tôi đến đây, các anh đã chuẩn bị bao lâu rồi?"

"Chuyện này tôi không thể nói." Không ngờ Trần Sang lại từ chối vô cùng dứt khoát.

"Anh không sợ tôi sẽ không cho anh thuốc chữa bệnh, anh không sợ bản thân sẽ tiếp tục bị bệnh ư?"

"Sợ, nhưng mà tôi không thể nói ra người đó."

Một câu “không thể nói ra người đó” này Trần Sang nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân như được tắm trong gió xuân: "Anh Sang thật sự rất có cá tính, được rồi tôi tôn trọng lựa chọn của anh, tôi sẽ cho anh thuốc, khi nào anh cần?"

"Bây giờ, nhưng mà cô đưa thế nào?" Anh ta cũng không thể vì cô nói có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta mà thả cô đi, chuyện đó là không thể nào.

"Đơn giản thôi, anh cho tôi mượn điện thoại dự phòng một chút, tôi gọi điện cho Phương Tấn bảo anh ta mang thuốc đã làm xong đến hiệu thuốc, anh phái người qua đó lấy là được rồi." Tô Nhược Hân cũng không quanh co lòng vòng, bây giờ có lòng vòng cũng không có ý nghĩa.

"Phương Tấn? Là trợ lý đặc biệt của Hạ Thiên Tường?"

"Đúng, bây giờ tôi chỉ tin được anh ta thôi, nếu không thì đổi thành Hạ Thiên Tường cũng được, dù sao thì chắc chắn anh không có gan yêu cầu phương thuốc từ hai người bọn họ." Lúc Tô Nhược Hân nói câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sáng bừng lên như được nhuộm ánh mặt trời, như hoa khẽ nở, xinh đẹp đến mức làm cho người ta cảm giác không thể thở nổi.

Trần Sang hơi giật mình, anh ta ngơ ngác hai giây mới hoàn hồn: "Nhưng nhỡ đâu anh ta đi tra xét sau đó tra ra tôi thì làm sao bây giờ?"
Nhấn Mở Bình Luận