Tai Tô Nhược Hân càng đỏ hơn.
Cô rất muốn đính chính với dì Phương răng họ không phải đôi vợ chồng son.
Nhưng lần trước cô đã không nói rõ mối quan hệ của mình và Hạ Thiên Tường rồi, nếu lần này giải thích thì chắc chắn dì Phương sẽ nghĩ cô đang thẹn thùng, kết quả là càng tô càng đen thôi.
“Cậu Hạ, vợ cậu đáng yêu thật đó! Hai người kết hôn lâu như thế chắc cũng sắp có con rồi nhỉ? Xem kìa, nói hai người là vợ chồng son quả không sai mà, không ngờ cô ấy lại đỏ cả mặt lên!
Ha ha, mợ Hạ thật sự đáng yêu lăm đây!”
Cuối cùng thang máy cũng đóng lại.
Thấy trong thang máy chỉ có hai người, Tô Nhược Hân đấm lên ngực Hạ Thiên Tường rồi nói: “Anh không được cười.”
Cô nhìn thấy được nụ cười nở bên môi anh.
Nụ cười ấy rất cợt nhả, cợt nhả đến nỗi khiến cô muốn cắn anh.
“Ha ha..” Hạ Thiên Tường sẽ không bao giờ đánh trả, trái lại anh còn cưng chiều Ôm Tô Nhược Hân vào trong lòng: “Nhược Hân đáng yêu.”
Rất tự nhiên nói theo những lời dì Phương nói.
Lúc nói câu này, đôi tai của Hạ Thiên Tường cũng nóng bừng.
Nhưng Tô Nhược Hân lại thấy càng lúc người đàn ông này càng biết tán tỉnh: “Anh không được nói nữa.”
Anh còn nói nữa, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ nào đó rồi chui xuống cho xong.
Nếu thật sự không được nữa thì kế hở của thang máy cũng được.
Nếu không, cô sẽ xấu hổ chết mất thôi.
“Haiz, chỉ là muốn bảo em nấu cho anh một bữa cơm xin lỗi chân thành thôi mà, em đỏ mặt làm gì?” Sau đó đến khi Tô Nhược Hân xấu hổ đến nỗi sắp không chịu được nữa, người đàn ông đang ôm cô ở trong thang máy bỗng nói một câu như thế.
Tô Nhược Hân ngẩn người.
Cô ngẩn người trong lòng Hạ Thiên Tường.
Ngẩn người trong ba giây.
Tiếp đấy, những cái đấm yêu như mưa chạm lên người Hạ Thiên Tường: “Anh hư ghê, anh hư ghê.”
Tô Nhược Hân còn tưởng Hạ Thiên Tường muốn cô…
Cứ hễ nhớ tới trải nghiệm trong buổi tối ngày hôm ấy, mỗi một động tác như muốn lấy đi mạng sống của cô ấy lại khiến cô rất xấu hổ.
“Anh hư thế nào cơ? Nhược Hân muốn nhận lỗi với anh theo một cách khác sao? Nói anh nghe thử xem, là cách gì vậy. Chỉ cần là cách có thể khiến chúng ta gần gũi nhau hơn anh cũng không bận tâm đâu.” Hạ Thiên Tường không hề để bụng, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô gái, anh lại lựa chọn không nói ra mấy từ nhận mạnh phía sau nữa, nếu không mặt của Tô Nhược Hân sẽ đỏ như tôm luộc mất.
“Không, không hề có cái khác đâu nhé, chỉ là nấu một bữa cơm thôi, anh không được nghĩ nhiều.” Cửa thang máy mở ra, Tô Nhược Hân chạy vội ra ngoài, mở khóa vân tay rồi nhanh như chớp đi vào trong nhà.
Còn Hạ Thiên Tường thì lại thong thả bước vào trong. . Ủ𝗻g hộ chí𝗻h chủ 𝚟ào 𝗻ga𝐲 T R U 𝗠 T R U 𝖸 Ệ 𝑁.𝚟𝗻
Vừa mới đi vào nhà, Hạ Thiên Tường đã nhìn thấy Tô Nhược Hân đi ngay vào trong phòng bếp.