Tô Nhược Hân thông cảm cho tấm lòng cha mẹ, vợ chồng Dương Thiên Thành rất yêu thương và chiều chuộng Dương Mỹ Lan chứ không như ba mẹ cô. Mà một người đàn ông như Dương Thiên Thành lại làm những điều này vì vợ thì chứng tỏ ông ta yêu vợ mình thật lòng.
“Được, cháu hứa với chú sẽ tìm cơ hội nói cho Mỹ Lan biết, nhưng chú cũng phải hứa với cháu một chuyện.” Sau khi biết chân tướng, Tô Nhược Hân cũng bình tĩnh lại hẳn.
“Chú biết chú ích kỷ, hại cháu và Mỹ Lan phải học tại một trường đại học kém hơn hẳn đại học Đồng như trường đại học Nam Kinh, nhưng chú cũng không muốn mẹ Mỹ Lan ra đi trong nuối tiếc như thế, thế nên xin cháu hãy thông cảm cho tâm trạng của người làm chồng như chú, chú cũng hết cách rồi! Dù điều kiện của cháu là gì, chỉ cần Dương Thiên Thành này làm được thì chú nhất định sẽ đồng ý. Dương Thiên Thành nói xong lại uống một ngụm rượu, tưởng Tô Nhược Hân muốn yêu cầu mình làm gì bèn lấy hết can đảm thốt ra câu này.
“Chú Dương, chú hiểu lầm rồi, không phải cháu muốn ra điều kiện gì đâu, cháu cũng không trách chú chuyện này, cháu chỉ muốn gặp dì thôi. Có lẽ cháu trị được bệnh của dì ấy ạ Vì chưa được nhìn tận mắt nên Tô Nhược Hân chưa thể nắm chắc 100%, phải gặp mẹ Mỹ Lan thì cô mới biết mình có thể chữa trị cho bà ấy hay không.
“Cháu chữa bệnh được thật ư? Hồi trước chú có nghe Mỹ Lan nói rồi, chỉ là…” Nói đến đây, Dương Thiên Thành gãi đầu: “Chỉ là lúc ấy bọn chú đều nghĩ nó đùa giỡn, dù gì cháu và Mỹ Lan cũng mới cấp ba thôi. Lẽ nào con bé nói thật?”
Tô Nhược Hân đã quen với thái độ ngờ vực ấy. Hỗ ai biết cô có khả năng chữa bệnh ban đầu đều nhìn cô bằng ánh mắt không tin tưởng, xem cô như kẻ khác người.
Cũng dễ hiểu thôi, bác sĩ trẻ tuổi như cô thật sự quá hiểm hoi trong giới Ÿ học, ngay cả bản thân cô cũng chưa thấy bác sĩ nào tầm tuổi mình bao giờ.
Trẻ nhất cũng đã tốt nghiệp đại học.
Trong khi cô còn chưa lên cả đại học.
Thế nên Dương Thiên Thành không tin cô biết chữa bệnh cũng dễ hiểu.
“Chú Dương, thế này đi, cháu chỉ gặp dì một lát thôi, rồi có trị được cho dì ấy không thì cháu sẽ báo lại với chú sau.”
“Được, dù sao bà ấy cũng đang bị căn bệnh quái ác giày vò, chú sẽ sắp xếp cho bà ấy ra ngoài gặp cháu.”
“Bây giờ luôn được không ạ?” Bị bệnh thì càng để lâu càng nặng, tốt nhất là nên chữa trị càng sớm càng tốt.
“Cái này..” Dương Thiên Thành nhìn Tô Nhược Hân, vấn tỏ ra không tin cô.
Tô Nhược Hân cũng không ngại: “Chỉ gặp một lần thôi thưa chú Dương. Chú yên tâm, cháu sẽ không cho dì uống thuốc lung tung hay giới thiệu bài thuốc gì cho dì ấy đâu, cháu chỉ muốn gặp dì thôi, có thế vấn còn đường cứu chữa đấy ạ.’ Dương Thiên Thành đặt ly rượu xuống: “Được, giờ chú sẽ gọi điện cho bà ấy đến đây ngay.”
Tô Nhược Hân khẽ thở phào, việc cô có thể làm bây giờ chỉ là chẩn đoán sơ qua bệnh tình của mẹ Mỹ Lan thôi, còn chữa trị được hay không thì phải xem xét kỹ hơn mới được.
Khoảng chừng mười mấy phút sau, mẹ của Mỹ Lan Ngụy Bình đã đến.
Lúc nhìn thấy Ngụy Bình qua kính cửa sổ của tiệm cà phê, Tô Nhược Hân bật thốt: “Ung thư tuyến vú!”
Dương Thiên Thành ngẩn ngơ: “Sao cháu biết?”
“Vừa nhìn dì là cháu biết dì ấy bị bệnh gì ngay.” Tâm trạng Tô Nhược Hân chùng xuống. Đúng như lời Dương Thiên Thành nói, bệnh ung thư tuyến vú của Ngụy Bình đã đến giai đoạn cuối, rất khó chữa.
“Trời ơi, cháu biết xem bệnh thật ư? Lúc trước Mỹ Lan không nói đùa thật sao? Con bé nói đúng ư?” Dương Thiên Thành ngỡ ngàng ra mặt vì Tô Nhược Hân nói quá chính xác.