Trầm là đẹp nhất: Tớ cũng đi nữa, đi chung đi.
Hộ khó rời giường: Được, tớ và Hạ Thiên Tường sẽ lái xe qua đón cậu.
Thế mà Tô Nhược Hân vừa gửi câu này đi thì Dương Mỹ Lan ở bên kia đã trả lời ngay.
Trầm là đẹp nhất: Ơ, thôi hai người đi một mình đi, tớ không muốn làm bóng đèn đâu, chướng mắt chết đi được.
Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.
Hộ khó rời giường: Tớ dành riêng ngày mốt để đi cùng cậu nhá.
Vì hôm qua đã hẹn với Hạ Thiên Tường rồi nên cô không muốn thất hẹn.
Trầm là đẹp nhất: Quyết định vậy nha.
Sau đó, cô ta còn gửi sticker tay chữ V.
Xe đã đến siêu thị.
Tô Nhược Hân mua một số nguyên liệu nấu ăn, lúc cô trở về thì đã sắp đến buổi trưa.
“Cô Tô, hôm nay cô có muốn đi đâu nữa không?” Phương Tấn ngừng xe dưới chung cư, Hạ Thiên Tường ra lệnh cho anh ta hôm nay làm tài xế đưa đón Tô Nhược Hân nên anh ta phải đi theo cô mọi lúc mọi nơi, trừ khi Tô Nhược Hân không cần đi xe nữa.
“Có, mười một giờ tôi sẽ xuống lại.” Tô Nhược Hân cười híp mắt đáp.
“Vâng.” Phương Tấn đành chờ tiếp.
Nghĩ mà xem, đường đường là trợ lý tổng giám đốc mà lại rơi vào bước đường làm tài xế cho Tô Nhược Hân, đời anh ta sao mà thảm thế không biết.
Nhưng giờ xem như anh ta đã biết răng chỉ khi Tô Nhược Hân vui vẻ thì tổng giám đốc mới chịu “làm người”.
Nếu không, Tô Nhược Hân mà không vui thì tổng giám đốc sẽ xu mặt theo, đến lúc đó, cả công ty từ nhân viên mới đến bộ phận lãnh đạo đừng hòng há miệng cười.
Do đó, nếu như phục vụ Tô Nhược Hân hài lòng thì anh ta sẽ là công thần của tất cả nhân viên trong công ty.
Tô Nhược Hân bận rộn suốt hơn một tiếng, lúc xuống lầu cô xách một cái hộp cơm trên tay, vừa lên xe đã nói: “Phương Tấn, đến công ty của tập đoàn Hạ Thị đi.”
“Cô muốn đến công ty gặp anh Hạ sao?”
Phương Tấn liếc sang hộp cơm trên tay Tô Nhược Hân, hóng hớt. d “¬Ÿ.
Tính ra đã lâu lắm rồi Tô Nhược Hân không đến công ty.
Lúc trước, vào mấy ngày Hạ Thiên Tường mới tỉnh lại, ngày nào Tô Nhược Hân cũng dành thời gian đến công ty thăm Hạ Thiên Tường.
Sau này thì không còn nữa.
Nghĩ lại mới thấy hồi đó Hạ Thiên Tường hiền từ biết bao.
“Phương Tấn, tôi cảnh cáo anh, không được mách với anh ấy đấy!” Tô Nhược Hân nghiêm túc dặn dò.
Cô muốn tặng anh một bữa cơm tình yêu.
Vì cô hơi chột dạ vì đã đọc trộm tin nhắn tối qua, nó cũng làm cô lo lắng cho Hạ Thiên Tường.
Cô lo cuộc sống của anh sẽ sống không bằng chết thật.