Tính ra thì từ trước tới nay cô chưa từng Yên bất kì khoản phí khám chữa bệnh nào.
Nhưng ở chỗ Trần Sang thì cô cũng định chấp nhận nó.
Mặc dù mới quen biết Trần Sang được một ngày, thậm chí còn chưa được hai mươi tư giờ đồng hồ.
Nhưng cô đã cảm nhận được mặc dù có thể người đàn ông này thực sự là một kẻ giết người không chớp mắt nhưng ngoại trừ việc giữ lời hứa ra thì anh ta vẫn còn một tính cách khiến người khác không thể xem nhẹ.
Đó chính là không thích nợ người khác ân tình. LiI Đối với anh ta, ân tình có thể chính là một loại gánh nặng.
Vậy nên chỉ vì anh ta nghĩ rằng mình đã nợ Anna một ân tình nên anh ta đã không màng khó khăn đi tới thành phố T, chính là để trả ơn Anna đã cứu mình.
Vậy nên đối với anh ta, việc nhận tiền khám chữa bệnh của anh có thể giảm bớt phần nào gánh nặng trong lòng.
Vậy nên Tô Nhược Hân cố tình nói như thế.
“Thực sự thì hai hộp trà quá ít rồi, để vài hôm nữa lại tặng cô Tô một món quà lớn vậy”
Trần Sang nghe Tô Nhược Hân nhắc tới phí khám chữa bệnh thì mỉm cười nhẹ nhõm.
“Vậy được rồi, đến khi ấy tôi sế cung kính không bằng tuân lệnh.” Tô Nhược Hân nói tới đây thì đứng dậy.
Đương nhiên là bây giờ Hạ Thiên Tường vô cùng muốn rời khỏi chỗ Trần Sang.
Đây là lần đầu tiên Tô Nhược Hân tới đây, anh hy vọng đây cũng là lần cuối cùng Tô Nhược Hân tới chỗ Trần Sang.
Anh không thích bất cứ ai dính líu đến Anna, bằng một cách nào đó anh đều không thích.
Trần Sang vấn luôn tiễn họ tới khi họ ra khỏi biệt thự, cho tới khi Tô Nhược Hân lên xe, cho đến khi chiếc xe Bugatti lái khỏi tầm nhìn của anh ta, anh ta vấn ngẩn ngơ đứng đó, tất cả tâm trí anh đều là hình bóng cô gái Inưu mô tính toán để anh thả cô đi vào ngày hôm qua.
Thực ra là không thể quên được.
Lên xe, Tô Nhược Hân cúi đầu xem thời gian: “Phương Tấn, đưa tôi tới phòng khám.”
“Được.” Phương Tấn lặng lẽ liếc nhìn Hạ Thiên Tường qua gương chiếu hậu, sắc mặt vân còn tốt.
Anh ta không kìm được mà càng ngưỡng mộ Tô Nhược Hân hơn.
Bông dưng cảm thấy trên thế giới này cũng chỉ có một mình Tô Nhược Hân dám nói những gì mình muốn trước mặt Hạ Thiên Tường mà không kiêng nể gì, nhưng chắc chắn sẽ không bị Hạ Thiên Tường bắt bẻ và trừng phạt.
Giống như những gì Tô Nhược Hân nói với Hạ Thiên Tường hôm nay, nếu như đổi thành một người bất kì nào đó thì chỉ e rằng cả đời này cũng không muốn xuất hiện trước mặt Hạ Thiên Tường nữa.
Nhưng cho dù Tô Nhược Hân nói bao nhiêu lần, thô lỗ bao nhiêu lần thì vẫn có thể bình an vô sự.
Đối với Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân chắc chắn chính là sự tồn tại đặc biệt
Từ trước tới nay anh ta vần luôn tưởng răng Hạ Thiên Tường không biết cười, nhưng bây giờ Hạ Thiên Tường biết cười rồi, chỉ là lần nào anh cũng cười vì Tô Nhược Hân.
Từ trước tới nay anh ta vẫn luôn tưởng rằng trên thế giới này sẽ không có người nào dám ngõ ngược với Hạ Thiên Tường, bây giờ thì có rồi, đó chính là Tô Nhược Hân, người dám động vào giới hạn của Hạ Thiên Tường mọi lúc mọi nơi, những bây giờ cô vẫn sống trong thế giới của Hạ Thiên Tường, hơn nữa còn sống rất tốt.