Từ trước tới nay anh ta vẫn luôn tưởng rằng Hạ Thiên Tường là gay, sau đó vì để không bị người khác chỉ trích cho nên không đụng chạm phụ nữ, kết quả bây giờ anh chỉ yêu thương Tô Nhược Hân, căn bản không phải là gay.
Nhưng Phương Tấn chỉ liếc nhìn một cái rồi không dám nhìn trộm Hạ Thiên Tường nữa, ánh mắt chăm chú tập trung nhìn về phía trước, nếu không, anh ta thề rằng anh ta chỉ cần nhìn trộm một lần nữa thì chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ phát hiện ra.
Sau đó, ngoại trừ việc Hạ Thiên Tường có thể đuổi việc anh ta ra thì chỉ sợ vách ngăn ở phía trước và sau sẽ lập tức được nâng cao lên.
Sau khi Tô Nhược Hân dặn dò đi tới phòng khám xong thì đột nhiên nghĩ tới Hạ Thiên Tường là một người vô cùng bận rộn: “Hạ Thiên Tường, hay là đưa anh về công ty trước sau đó em mới tới phòng khám?”
“Không cần, đưa em đi trước.”
“Không phải ai cũng đồn rằng một giây anh có thể kiếm được hàng trăm triệu sao, Hạ Thiên Tường, hay là cứ đưa anh về trước đi, sau đó lại để Phương Tấn đưa em về phòng khám cũng được.” Khi Tô Nhược Hân nói câu này, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ.
Một giây có thể kiếm được tận vài trăm triệu là điều mà người như cô không dám tưởng tượng.
“Hứ, ai nói là một giây anh kiếm được vài trăm triệu?” Hạ Thiên Tường dịu dàng nhìn Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân nói như thế này có phải là cô đã từng điều tra vê anh không.
Mặc dù rất có khả năng là chỉ tìm kiếm những tin đồn về anh ở trên mạng, nhưng cũng xem như quan tâm anh.
Nghĩ tới việc cô đang quan tâm anh, sắc mặt anh càng lúc càng dịu dàng hơn.
“Trên mạng bảo thế, tra bừa một lúc là có rồi, Hạ Thiên Tường, anh có thể nói cho em biết thu nhập một giây của anh có thực sự là hàng trăm triệu giống như mấy lời đồn đại không?” Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường với ánh mắt lấp lánh, lúc đó cô cực kì tò mò.
Cô vẫn luôn cảm thấy điều đó không thể nào xảy ra.
Vài trăm triệu, đối với người bình thường nhất thì cũng phải làm hơn mười năm mới kiếm được.
Đúng thế, đối với người lương tháng chỉ có vài triệu mà nói thì thu nhập một năm cũng mới chỉ có vài chục triệu, vậy nên vài trăm triệu thực sự là một số tiền lớn.
“Thực sự muốn biết sao?” Hạ Thiên Tường nhìn vào đôi mắt long lanh của người con gái, muốn cô nhìn anh băng ánh mắt ngưỡng mộ như thế cả đời này.
Như vậy, anh sẽ không đánh mất cô nữa.
“Muốn, Hạ Thiên Tường anh mau nói cho em biết đi” Tô Nhược Hân nói xong, lén lút kéo tay áo của Hạ Thiên Tường liên tục, giục anh nhanh chóng nói với cô.
“Nhưng tại sao anh phải nói cho em chứ?”
“Chẳng phải anh là người giám hộ của em sao, do chính miệng anh nói mà, vậy nên việc em hiểu về năng lực của anh là điều hoàn toàn nên làm, nếu không nếu như anh là một tên nghèo nàn thì nói không chừng ngày nào đấy anh sẽ âm thầm bán em đi mất, thế thì em lại lỗ to rồi”
“Không phản đối việc anh làm người giám hộ của em sao?”
“Tại sao phải phản đối? Hạ Thiên Tường, em không nghĩ ra được lý do em phản đối việc anh làm người giám hộ cho em, anh mau nói cho em biết đi” Tô Nhược Hân lay lay cánh tay của Hạ Thiên Tường, cầu xin một cách trẻ con, dù sao thì thời khắc này cô cũng muốn biết những lời đồn đại có là thật hay giả.