Buổi trưa nấu bốn món một canh, vừa ăn vừa nghe TV đưa tin về công tác cứu viện vụ nổ cầu Tân Giang, xe và người trên cây cầu gãy đều đã được xử lý, nhưng còn xe và người rơi xuống sông thì rất khó cứu.
Dòng nước sâu lại chảy xiết, vô cùng khó khăn cho công tác trục vớt.
Khi Tô Nhược Hân mở kênh tin tức, Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày nhưng anh cũng không ngăn cản.
Tô Nhược Hân thấy vẻ mặt của anh, đặt canh trước mặt anh: “Em trưởng thành rồi, em chịu được.”
Hạ Thiên Tường nhìn cô gái phía đối diện, nếu không có cô thì sợ là hôm nay anh đã lành ít dữ nhiều.
Nếu không phải Hạ Nhất luôn cẩn thận khi lái xe lên cầu, thì e rằng cả xe và người đều nổ tan xác pháo.
Người điều khiển quả bom không hề nghĩ rằng những người ngồi trong xe Bugatti lại đột ngột giảm tốc, rồi thoát được một kiếp.
Dẫu sao đã bị nổ thì cả người và xe biến mất.
Nhưng sau khi rơi xuống sông, Hạ Nhất sống lại, “
thậm chí còn sang bờ đối diện bắt được kẻ điều khiển bom.
Đang ăn trưa, Dương Mỹ Lan gọi điện thoại tới.
Tô Nhược Hân liếc nhìn Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường gật đầu, cô mới bắt máy: “Mỹ Lan à”
Nhưng cô biết lúc này nói chuyện với Dương Mỹ Lan nhất định phải cẩn thận.
Hiển nhiên đầu dây bên kia đã biết cô và Hạ Thiên Tường bình yên vô sự, nên Hạ Thiên Tường mới đồng ý cho cô nghe điện thoại của Dương Mỹ Lan.
“Tô Nhược Hân, sáng nay cầu Tân Giang đến chùa Quan Âm trong thành phố đã xảy ra chuyện, bị nổ tung rồi, cậu và cậu Hạ không sao chứ?”
Nghe thấy câu hỏi thẳng thắn của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường vẫn gật đầu, cô nói: ‘Bọn tớ không Sao.
“Không sao là tốt rồi, tối hôm qua tớ ngủ muộn, vừa mới dậy chưa lâu, nếu không xem tin tức tớ cũng chẳng biết xảy ra chuyện lớn như vậy, sau mới nhớ ra cậu nói sáng sớm hôm nay sẽ đi chùa Quan Âm với câu Hạ, tớ sợ hết hồn, vội đi gọi cho cậu để xác nhận sự an toàn của hai người. Không sao là được nhưng lại dọa tớ sợ chết khiếp.”
Nghe thấy giọng nói lớn tiếng của Dương Mỹ Lan, bình thường chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ cảm thấy “
buồn cười, nhưng hôm nay cô cười không nổi.
Chỉ bởi vì, chuyện xảy ra thực sự quá bi thảm.
Bi thảm tới nỗi đến tận bây giờ cô vẫn chưa bình tính lại hoàn toàn.
Đột nhiên cảm thấy khi đó Hạ Thiên Tường không để cô nhìn thấy cảnh máu me trong nhà tù đen rất đúng đắn.
Nếu không, cô sẽ mất một thời gian rất dài để bình tĩnh lại.
“Tô Nhược Hân, vậy ngày mai cậu có đi cùng tớ nữa không?” Dương Mỹ Lan hỏi.
Tô Nhược Hân lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường.
Cô nhìn qua, thầm nghĩ lần này chắc là anh sẽ gật đầu để cô đi cùng Dương Mỹ Lan đến chùa Quan Âm.
Như thế, vừa khéo tạo cơ hội cho người muốn gỡ bỏ camera trên điện thoại của Dương Mỹ Lan.
Còn Hạ Thiên Tường thì mượn chuyện này trực tiếp bắt người.
Nhưng không ngờ lần này Hạ Thiên Tường lại lắc đầu.
Thấy anh lắc đầu, Tô Nhược Hân không cần nghĩ đã nói: “Tớ không đi đâu, vốn là đi để cầu bình an, nhưng hiện giờ đường nguy hiểm như vậy, không nên đi thì hơn”