Tô Nhược Hân nheo mắt, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, sau đó chẳng thèm suy nghĩ gì mà bình tĩnh nói: “Hạ Thiên Tường, anh có chắc không?” Nhưng mà anh đang bị thương, không thể nào làm được.
Giọng nói mơ hồ của cô nàng bật ra từ đôi môi đang chụm vào nhau của hai người.
Hạ Thiên Tường chỉ thấy có một ngọn lửa tà ác đang trỗi dậy trong người.
Cơ thể cả hai đồng thời ép sát vào, Tô Nhược Hân hơi xoay lưng và đáp xuống ga trải giường.
Tay.
Tất cả mọi thứ.
Đều bùng lên ngay thời khắc này.
Đến lúc Tô Nhược Hân phản ứng lại thì đã trễ.
Chẳng còn kịp nữa rồi.
Dù cô có cầu xin anh như thế nào, anh cũng không chịu buông tha cho cô.
Tuy ánh mặt trời đã bị tấm màn đen ngăn lại ngoài phòng nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc bọn họ nhìn thấy nhau.
Như dòng nước êm đềm, từng chút một cuốn trôi hai trái tim cô đơn bấy lâu nay.
Đúng vậy, Tô Nhược Hân vẫn luôn cô đơn.
Đúng vậy, Hạ Thiên Tường cũng vẫn luôn cô đơn.
Thật tốt khi hai người họ gặp được nhau, từ nay về sau sẽ không còn thấy cô đơn nữa.
Nhưng mà bây giờ Tô Nhược Hân chỉ hận không thể cắn mất một miếng thịt của Hạ Thiên Tường.
Anh đang bị thương đấy.
Nhưng bất kể cô cầu xin bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh vẫn không chịu buông tha cô.
Khi thác nước chảy xiết bất chợt trút xuống cái hồ sâu thẳm, nước trong hồ dần trở nên tĩnh lặng.
Bên người là hơi thở nặng nề của Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân cuộn người rúc ở trong chăn như một con mèo nhỏ: “Hạ Thiên Tường, anh không muốn sống nữa hả?”
“Ừ, nếu em cho.” Người đàn ông nằm cạnh Tô Nhược Hân nheo đôi mắt đen nhánh của mình, giọng nói khản đặc.
Cảm giác như muốn chết.
Anh giống như được phóng thích.
Nhưng thực chất chỉ có anh biết nó khó chịu tới mức nào.
Nghe thấy câu anh nói, Tô Nhược Hân vốn giống mèo con bật phắt dậy, bàn tay nhỏ bé rơi xuống trán Hạ Thiên Tường: “Rõ ràng không bị sốt, rất bình thường, mà sao ngày nào anh cũng lao đầu vào làm chuyện không muốn sống vậy. Hạ Thiên Tường, anh đừng nghĩ về xương sườn của mình nữa.”
Dứt lời, bàn tay nhỏ bé của cô dời xuống, dùng tay cảm nhận vết thương trên người anh.
Uống thuốc hằng ngày cộng với thuật châm cứu của cô, xương sườn gãy đã lành bảy tám phần rồi, chỉ cần cố định hai ngày nữa là có thể đi lại thoải mái, kết quả ban nãy anh lăn tới lộn lui, đành phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
Tô Nhược Hân khóc không ra nước mắt.
“Không khỏi thì thôi.” Hạ Thiên Tường khép hờ mắt.
Nhưng càng làm thế, anh càng cảm nhận rõ bàn tay bé nhỏ của Tô Nhược Hân hơn.