Cô xoay người qua để lộ đường cong hình chữ S, Hạ Thiên Tường vừa nhìn đã bị kích thích.
Sau đó, anh chảy máu mũi.
“Nhược Hân…” Cảm nhận được chất lỏng sền sệt đang chảy xuống ngày càng nhiều, mặt mày Hạ Thiên Tường tối tăm.
Anh chẳng muốn điều này xảy ra, do cây kim xấu xa của cô gái nhỏ cả.
“Hửm?” Tô Nhược Hân không hề nhìn Hạ Thiên Tường, tiếp tục lướt điện thoại xem tin tức.
“Máu” Thấy cô gái nhỏ chẳng thèm ngó ngàng gì tới mình, Hạ Thiên Tường ngửi thấy mùi máu, đành thật thà nhắc nhở cô.
“Anh nói gì? Máu sao?” Tô Nhược Hân từ tốn hỏi ngược lại rồi bỗng giật mình, ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Hạ Thiên Tường đang chảy máu mũi: “Anh…”
“Rút kim ra đi em.” Lúc này, đến phiên Hạ Thiên Tường nghiến răng nghiến lợi.
Vì anh nhớ Tô Nhược Hân từng nói rằng xưa giờ cô châm cứu cho người khác đều từ mười lăm đến hai mươi phút.
Gòn bây giờ, từ lúc đâm kim cho anh đến giờ chắc chắn vẫn chưa quá hai mươi phút.
Trên bức tường đối diện anh có đồng hồ, anh không cần xem điện thoại cũng biết mình đã được đâm kim bao lâu.
“Em không rút đấy, cho anh chịu đau chơi.”
“Trừ khi em để nguyên đấy tới cuối đời thì may ra, còn không thì chờ đấy!”
Tuy nhiên, Hạ Thiên Tường chỉ nghĩ câu trước trong lòng chứ nào dám nói ra.
Tô Nhược Hân cười híp mắt chờ thêm một lát nữa, cứ ngỡ Hạ Thiên Tường sẽ gào lên lại với mình nhưng lại thấy ánh mắt đầy cấp thiết của Hạ Thiên Tường, cô bèn rút khăn giấy ra chặn máu mũi cho anh, sau đó mới ngồi trở lại ghế mát xa: “Em nói anh phải chịu thêm mười phút nữa mà, còn ba phút nữa.”
‘Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ, tính thời gian rồi cười đáp.
“Thôi được.” Hạ Thiên Tường thề anh sẽ nhịn thêm ba phút nữa. Ba phút sau, anh nhất định sẽ khiến Tô Nhược Hân phải gọi anh bằng ba.
Từ trước đến giờ, anh không hề biết cô gái nhỏ này lại giỏi tra tấn người khác đến vậy.
Chắc chắn trong lòng cô biết rõ anh đang bị kích thích như nào. Cô biết tất.
Ấy thế mà cô lại không chịu rút kim cho anh.
Nhịn nào.
Phải chờ thôi.
Còn ba phút nữa.
Chẳng mấy chốc đã hết giờ trong lúc Tô Nhược Hân lướt tin tức.
Hạ Thiên Tường vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Hân bằng ánh mắt tràn trề dục vọng.
May mà anh đã vượt qua rồi.
“Nhược Hân, hết giờ rồi.” Chịu đựng được đến tận lúc này, anh nghĩ anh thật sự đã cố gắng hết sức rồi, đây cũng là giới hạn của anh.
“À” Tô Nhược Hân từ tốn đứng lên, lúc đi qua vẫn tiếp tục lướt điện thoại.
Dáng vẻ thờ ơ ấy khiến Hạ Thiên Tường ước gì có thể lập tức đè cô xuống, “yêu thương” cô tới khi cô xin tha mới thôi.
Nhưng chỉ cần chờ cô rút kim ra là ước muốn đó sẽ thành hiện thực.
Tô Nhược Hân đã đến bên mép giường.