Đầu tiên Tô Nhược Hân chuyển vị trí đến đường Di Phong, lập tức lái xe theo dẫn đường.
Chậm.
Đây là một chiêu duy nhất mà Hạ Thiên Tường đã dạy cô.
Không biết lái xe thì cứ chậm thôi.
Chậm chút cũng không sao, lo ngại nhất là không biết lái xe mà còn lái nhanh.
Đó chẳng khác nào chơi đùa với mạng sống của mình.
Quả nhiên, vừa bắt đầu Tô Nhược Hân đã lái thành thạo hơn, tốc độ lái xe cũng ngày tăng dần.
Đầu tiên cô tăng tốc một tí, sau đó lại tăng thêm một tí, không biết từ lúc nào, trên đường lái xe đến nơi mình muốn đến, không chỉ lái xe vững vàng mà tốc độ xe cũng ngang ngửa những chiếc xe bình thường.
Quán ăn nhỏ kế bên đường Di Phong.
Tô Nhược Hân thật sự gọi hai món ăn vặt cho mình.
Rất nhiều bánh gạo cuộn và thịt hầm.
Cô gọi vài món cho Hạ Thiên Tường. . ngôn tình tổng tài
Trước giờ anh chưa từng đến quán ăn nhỏ như vầy.
Gó điều đó là trước kia, bây giờ chỉ cần đó là nơi Tô Nhược Hân thích và muốn đến, anh sẽ đến.
Hơn nữa, Tô Nhược Hân ăn cái gì, anh cũng sẽ ăn cái đó.
Có điều khi Hạ Thiên Tường vừa cởi khẩu trang ra thì đã biến thành cảnh đẹp ở trong quán ăn nhỏ.
Từng ánh mắt đó làm cho Tô Nhược Hân hối hận vì đã dẫn anh đến nơi này.
Cô rất ghét khi bị người khác nhìn chăm chằm như vậy.
Nhưng bây giờ Hạ Thiên Tường đang ở kế bên, cô chẳng thể tránh được.
Cô không thể che ánh nhìn của người khác.
Cho dù cô dẫn anh ngồi vào một góc vắng vẻ nhất thì vẫn thu hút nhiều sức chú ý của người khác.
Hạ Thiên Tường như một món hàng tỏa sáng, dù đi đến đâu cũng bất giác hấp dẫn ánh mắt của mọi người.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Dù cô muốn phản đối cũng không được.
Lúc họ đang ăn, có một cô gái chạy đến: “Anh trai này, đây là em gái của anh đúng không, em có thể kết bạn với anh được không?”
“Cô ấy không phải em gái của tôi.” Hạ Thiên Tường chả thèm nhìn cô gái nọ mà trả lời thẳng thừng.
Câu này đã uyển chuyển nói cho đối phương biết Tô Nhược Hân là bạn gái của anh, bởi vì không phải em gái mà hai người lại ngồi cùng nhau, chắc chắn là bạn gái rồi.
Không ngờ cô gái nọ phớt lờ câu này của Hạ ‘Thiên Tường, quay sang Tô Nhược Hân: “Em gái, chúng ta đổi chỗ được không?”
Tô Nhược Hân buồn cười nhìn Hạ Thiên Tường, lập tức chỉ vào chỗ ngồi của cô gái đó: “Được chứ, chỗ ngồi của cô ở bên đó sao?” Cô gái này rất đẹp, cao chừng một mét bảy, cao hơn cô một tí. Đặc biệt nhất là gương mặt của cô ta là mặt trái xoan điển hình, mũi cao thẳng, mặt mày cong cong, mỗi bộ phận trên gương mặt đều hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.
Dù bất kỳ ai nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhường này đều sẽ động lòng.
Gô nghĩ chắc chắn Hạ Thiên Tường cũng như vậy.
Kết quả anh lại thẳng thắn: “Anh không muốn dùng cơm chung với một người không biết xấu hổ.”