Bị mọi người nhìn chăm chằm, cô gái xấu hổ trừng mắt lườm Hạ Thiên Tường, cuối cùng ủ rũ chán chường rời khỏi quán ăn.
Thậm chí đến hoành thánh vừa nấu xong cũng chẳng ăn.
Cô gái rời đi, nhưng Tô Nhược Hân phát hiện ánh mắt của những người xung quanh vẫn như trước, chỉ tăng chứ không giảm.
Đều tại Hạ Thiên Tường, khuôn mặt đẹp trai như yêu nghiệt và khí chất cao quý của anh đúng là không hợp với quán ăn vặt này, vậy nên vô cùng nổi bật.
Nhưng không còn cô gái nào dám lên tán tỉnh Hạ Thiên Tường nữa.
Tô Nhược Hân vừa ăn cá viên, vừa tò mò nhìn Hạ Thiên Tường hỏi: “Sao anh nhìn ra được cô ta phẫu thuật thẩm mỹ thế?”
Cô hiểu y thuật cũng chẳng nhìn ra được, thế mà Hạ Thiên Tường lại phát hiện ra.
“Khuôn mặt cứng đờ.”
Tô Nhược Hân chớp mắt, Hạ Thiên Tường nói có lý.
Bây giờ nghĩ lại trông khuôn mặt của cô gái vừa rồi đúng là rất cứng, như thể đeo mặt nạ da người vậy.
Ra khỏi quán ăn vặt, Tô Nhược Hân lập tức lấy khẩu trang ra: “Hạ Thiên Tường, đeo khẩu trang vào.
Tô Nhược Hân phát hiện dẫn theo người đẹp trai như Hạ Thiên Tường ra đường thì bắt buộc phải đeo khẩu trang.
Nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ, nghĩ đến cuộc đua xe lúc mười giờ tối, Tô Nhược Hân chợt thấy chột dạ, cô đưa tay nhéo cánh tay Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, nếu tối nay em thua thì cũng là do anh làm hỏng xe của Phương Tấn, em không đền đâu đấy.”
Cô không đền nổi.
Cho dù xe của Phương Tấn không thể so sánh được với xe của Hạ Thiên Tường, nhưng đối với cô, nó cũng là con số với giá trên trời.
Cô nghèo, cô không có tiền đền.
“Không muốn đền thì thắng đi.”
“Anh cho rằng em là thần tiên đấy à? Chiều nay em vừa lấy bằng lái, cầm bằng còn chưa nóng tay, cho dù muốn tiến bộ thì anh cũng phải cho em chút thời gian chứ.” Bây giờ chỉ còn hơn ba tiếng, cô hoảng hốt.
“Hơn ba tiếng, đủ, anh đã cho em thời gian rồi.”
“Ba tiếng tính là thời gian à?” Đối với việc như lái xe, ba tiếng không thể nào luyện thành thạo được.
Người bình thường một hai tháng cũng khó mà thành thạo được đúng không?
Nhưng Hạ Thiên Tường lại để cho người vừa có bằng lái là cô đi đua xe với người khác, anh đề cao cô quá.
“Đã tính toán hết rồi, đi thôi.” Hạ Thiên Tường nắm tay Tô Nhược Hân đi về phía chiếc xe cách đó không xa.
Tô Nhược Hân vừa thấy chiếc McLaren GT của Phương Tấn là chột dạ, bây giờ cô vẫn có thể lái chiếc xe này, nhưng chỉ cần sau mười giờ tối không lâu sau đó là cô sẽ chẳng thể lái được nữa, cũng chẳng thể trả Phương Tấn được nữa.
Tô Nhược Hân ngồi vào ghế lái, đương nhiên vẫn là cô lái xe.
Nhưng lần này tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên cô lái xe ra đường cách đây không lâu, tốc độ cũng tương đương với những chiếc xe khác.
Tô Nhược Hân bắt đầu gật gù đắc chí: “Cũng được chứ?”