“Nghĩ đến mức không thể kĩ hơn được nữa, anh có đáp ứng không?” Thẩm Lệ tựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn Tần Ngữ Minh.
Thực ra chuyện này cũng nên sớm được giải quyết.
Chẳng qua do lúc trước Hạ Diệp Chi tổ chức hôn lễ, lại đi hưởng tuần trăng mật, nếu như cô đột nhiên tung ra tin đồn yêu đương, Hạ Diệp Chi có thể sẽ lo lắng cho cô, cũng không có tâm trạng hưởng tuần trăng mật mà lập tức trở về.
Tháng này là tháng cô để bản thân mình bình tĩnh lại, cũng là để Hạ Diệp Chi vui vẻ hưởng tuần trăng mật.
Khuôn mặt Tần Ngữ Minh lộ ra vẻ muốn thử, lời nói mang theo ý cười: “Cầu còn chẳng được.”
Trên người Thẩm Lệ không có vẻ kiêu ngạo như những ngôi sao nữ khác, cô là người phụ nữ rất có thực lực.
Tay của Thẩm Lệ đang để trên chân hơi khoanh tại, sau đó cười thư thái: “Được, buổi chiều cùng nhau đăng tin trên trang phát ngôn chính thức của FB.”
…..
Khi Cố Tri Dân tỉnh lại, thứ đầu tiên ngửi thấy đó là hương vị quen thuộc lưu lại trên chăn.
Mở mắt ra, Cố Tri Dân nhìn trân trân trần nhà một lát, đột nhiên cười.
Bởi vì say rượu nên anh hơi đau đầu, nhưng chưa đến mức quên tất cả.
Thẩm Lệ đồng ý để anh ngủ lại nhà cô, đêm qua còn đắp chăn cho anh, cả người anh đều cảm thấy hạnh phúc lâng lâng.
Khi Cố Tri Dân rời giường dậy đánh răng, cả người đều ngân nga giai điệu bài hát.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong liền ra ngoài xem sao, phòng khách vô cùng yên ắng, anh lặng lẽ đến cửa phòng Thẩm Lệ.
“Thẩm Tiểu Lệ?”
Gõ cửa nửa ngày trời cũng không thấy hồi âm, Cố Tri Dân đẩy cửa nhìn vào, mới phát hiện ra trong phòng không hề có người.
Sớm như vậy đã đi rồi sao?
Anh nhớ ra rồi, Thẩm Lệ hôm nay có buổi chụp hình.
Cố Tri Dân bước vào căn phòng, nhẹ nhàng nằm lên giường của Thẩm Lệ, trên giường dường như vẫn còn hơi ấm của cô.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên rất nhanh liền nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”
“Cậu đoán xem tối qua tôi đã ngủ ở đâu?”
Mạc Đình Kiên không chút cảm xúc nói: “Cậu nên cảm ơn sự tốt bụng của cô Thẩm.”
“Haizz, không tệ, làm sao cậu có thể đoán ra được tôi ở nhà Thẩm Tiểu Lệ?” Trong giọng nói của Cố Tri Dân không che giấu nổi ý cười: “Anh nói xem, cô ấy để tôi ngủ ở nhà, có phải nghĩa là trong lòng cô ấy tiếp nhận tôi rồi không?”
“Bây giờ vẫn là ban ngày.”
“Ý gì đây?”
“Vợ tôi thắt cà vạt cho tôi rồi, tạm biệt.”
“Tút————–”
Mạc Đình Kiên tắt điện thoại.
Cố Tri Dân ném điện thoại sang một bên, thầm nói: “Có vợ thì có gì giỏi chứ?”
Nằm ở trên giường Thẩm Lệ một lúc, Cố Tri Dân lưu luyến không muốn dậy, nếu như không phải có việc, anh thực sự muốn nằm ở đây cả ngày.
Cố Tri Dân gọi xe về nhà thay đồ, sau đó liền đến công ty.
Anh gặp Trình Hân ở ngay cửa phòng làm việc.
Cố Tri Dân sắc mặt gấp rút: “Có việc sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!