Hạ Diệp Chi nghe xong vẻ mặt kinh ngạc nói ra: “Giới giải trí của các cậu thật đúng là một chút bí mật cũng không có.”
Thẩm Lệ khẽ cười một tiếng: “Không phải không có chút bí mật nào mà là người bình thường không giấu được.”
Vì sao nhiều người lại chạy theo quyền lực và tiền bạc như vịt chứ, đó là bởi vì hai thứ này thật sự rất có ích, có nó liền có thể một tay che trời.
Hạ Diệp Chi từ chối cho ý kiến nhưng đối với chuyện như thế này bản thân cũng đã từng được trải nghiệm.
Lúc này có một nhân viên phục vụ đi tới.
Đến trước bàn ăn của Thẩm Lệ hơi cúi người xuống nói xin lỗi với hai người: “Xin lỗi hai cô, vừa rồi đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, bữa ăn của hai người bị nhân viên phục vụ của chúng tôi không cẩn thận làm đổ mất, chúng tôi sẽ lập tức làm lại cho hai người một phần khác và miễn phí phần ăn này luôn nên mong hai người thông cảm.”
“Không sao đâu.” Thẩm Lệ lại nhìn về phía Tiêu Văn bên kia.
Tiêu Văn yên lặng đứng ở sau lưng Thạch Quân hai tay để xuôi ở bên người cũng không hề che chở cho cái bụng của mình còn Thạch Quân lại cũng không hề quan tâm tới tình trạng hiện tại của Tiêu Văn mà chỉ không ngừng ở nơi đó khóc lóc om sòm ầm ĩ.
Nhân viên phục vụ thấy điệu bộ của Thạch Quân là sẽ không bỏ qua nên đành phải mời quản lý tới.
Một trò hề.
Hạ Diệp Chi theo ánh mắt Thẩm Lệ nhìn sang sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Không cần miễn phí đâu, không sao.”
Nhà hàng này cô và Thẩm Lệ thường xuyên đến, đồ ăn không tệ, phục vụ cũng vô cùng chu đáo, khách hàng là trên hết.
Nhưng gặp được dạng khách hàng như Thạch Quân và Tiêu Văn này cũng không phải nhà hàng sai.
Nhân viên phục vụ nhếch miệng mỉm cười: “Đây là ý của ông chủ chúng tôi.”
Ý tứ chính là vẫn phải miễn phí cho Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ.
Hạ Diệp Chi cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi quản lý tới không biết đã nói cái gì với Thạch Quân mà anh ta lại yên tĩnh trở lại rất nhanh sau đó bị quản lý cung kính mời vào bên trong.
Tiêu Văn cúi đầu đi theo ở phía sau, lúc đi tới góc rẽ hành lang dường như cô ta cảm giác được cái gì đó đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lệ bên này.
Thẩm Lệ cũng không tránh né chút nào, thẳng tắp đối đầu với ánh mắt của Tiêu Văn.
Ánh đèn trong đại sảnh có màu ấm nên khi chiếu lên mặt người nhìn cũng rất mơ hồ nhưng Thẩm Lệ lại cảm nhận được một cách vô cùng rõ ràng cái nhìn phẫn hận kia của Tiêu Văn.
Tiêu Văn đi vào, Thẩm Lệ cũng quay đầu lại.
Cô bưng tách cà phê truớc mặt lên uống một hơi hết sạch.
Cảm thấy hơi mất hứng.
Đang tốt đẹp uống cà phê với Hạ Diệp Chi thế mà cũng có thể gặp được Tiêu Văn.
Hạ Diệp Chi thấy Thẩm Lệ cúi đầu liền nghiêng đầu nhìn mặt cô: “Vẻ mặt cậu là như thế nào vậy? Không phải là nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Văn nên mềm lòng rồi chứ?”
“Cũng không phải.” Thẩm Lệ ngẩng đầu lên, trên mặt như có điều suy nghĩ: “Chẳng qua là tớ cảm thấy tên đàn ông chó má Cố Tri Dân cũng thật sự là đủ tàn nhẫn.”
Tiêu Văn hơi ngốc nghếch nhưng cũng không phải ngốc đến mức không có thuốc chữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!